Tỉ thí võ công diễn ra trong vòng ba ngày, rất nhanh đã chọn ra năm bang phái mạnh nhất bước vào vòng cuối cùng, trong đó Chính Môn Bang đang dẫn đầu với số lượng bàn thắng của môn sinh là một trăm hai mươi. Vòng cuối cùng không chỉ là vòng loại khắc nghiệt, cả tính mạng và suy vong của sư môn cũng được các bang chủ đem ra đặt cược. Điều này diễn ra như thường lệ trải qua rất nhiều mùa, thế nhưng nghe đến luật chơi, Tề Nghiên Dương thầm lo lắng không nguôi, nàng ngồi trước bàn tròn, một mình nhìn vào ánh nến hiu hắt thầm nghĩ cách tách Chu Uyển Đình khỏi đợt thi lần này. "Không biết nàng bây giờ thế nào" Tay chống cằm, một ngón tay vẽ vân vê trên bàn, đột nhiên nghĩ được gì đó, Tề Nghiên Dương đứng thẳng người dậy, âm thầm khoác thêm một lớp áo, nhẹ mở cửa phòng rời đi. Sắc trời đã tối sầm, không khí mùa thu đã tràn ngập đến Đại Lăng, tuy không buốt giá nhưng phảng phất gió hiu hiu mang theo độ ẩm lạnh lẽo. Nàng bước đi trong gió đêm, băng qua từng hàng phố yên tĩnh vắng vẻ. Tựa bao giờ lá gan này của nàng lại lớn đến vậy, chỉ cần nghĩ đến Chu Uyển Đình, bao nhiêu nỗi sợ trong thâm tâm giống như một phép màu mà biến mất. Nàng nhớ đến Chu Uyển Đình thường nói quê nàng ở một thị trấn nhỏ ở Giao Châu. Nàng bước theo cảm tính, mới đó đã đi hết đường lớn, phía trước là một phần đường đất đen, nàng tiến đến, theo ánh trăng nhìn thấy một tấm biển đề Kim Lân Quận. Tề Nghiên Dương nhớ ra rồi, chính là địa danh này, Chu Uyển Đình đã nhắc đến nơi này khi nàng nhớ về quê hương. Nàng tủm tỉm đi theo hướng chỉ dẫn, thuận lợi đi đến vùng ngoại ô Giao Châu - Kim Lân Quận Đi mãi đi mãi, trời tối mịt, nàng mang theo một ngọn nến nhỏ cầm tay, một tay còn lại thỉnh thoảng che lại để chắn gió không làm tắt nến, nương theo ánh trăng và ánh nến, nàng bắt gặp một rặng tre phải dài đến một chặng đường ngắn. Nàng nướng theo rặng tre đến một ngôi nhà tranh nhỏ. Ngôi nhà đã tắt đèn tối om, chỉ phảng phất ánh đèn loe lói bên trong sảnh. Một cơn gió chợt thổi qua, Tề Nghiên Dương không kịp đưa tay chắn gió, ngọn nến bị gió thổi tắt. Nàng thầm thở dài một hơi. Nến đã tắt, ánh sáng duy nhất soi đường cũng không còn, nàng hối hận rồi, chỉ dựa vào một chút trí nhớ không thành thật của mình, nửa đêm đi loạn tìm người ta, nàng đúng là kẻ điên. Tề Nghiên Dương xoay người định rời đi, thế nhưng nghe thấy tiếng bước đi loạt xoạt cách mình không xa. Nàng ngồi xỏm người nắp xuống rặng tre, qua khe hở nhìn vào ngôi nhà tranh kia. Trong sân xuất hiện ba bốn hắc y nhân bịt kín mặt, người nào người nấy dáng người không quá to con, so với nàng không hơn bao nhiêu, một người trong bọn họ đem theo một chiếc bình lớn, những người còn lại đem theo đại đao. Một tên đem bình sứ đựng chất lỏng gì đó nhanh chóng đổ xuống quanh nhà. Sau khi xong, mấy tên còn lại âm thầm phá cửa tiến vào nhà. Đến đây, nghĩ bằng đầu gối cũng biết bọn chúng định làm gì, còn không phải giết người cướp của sao. Tề Nghiên Dương đứng dậy, định giả vờ không hay không biết rời đi, thế nhưng nàng bước đi mấy bước liền khựng lại. Giống như thâm tâm không cho phép, nàng không thể nhìn người vô tội vì thế mất mạng, nàng rõ ràng trong khi có thể cứu bọn họ. Tề Nghiên Dương muốn xông vào, nhưng nghĩ đến chính mình có khi trở thành cái xác chết oan trước, nàng liền suy tính gì đó. "Tri phủ đại nhân, người dẫn theo nhiều người như vậy làm gì"
Tề Nghiên Dương đứng bên cạnh hàng rào nhà, lớn giọng nói cố tình gây chú ý cho đám người trong nhà. Không biết bọn họ đã ra tay chưa, nàng không nghe động tĩnh nào từ khi đám người đó bước vào nhà. Dường như bọn hắn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vã mở các kệ tủ. Không may làm rơi đồ, đánh thức người đang ngủ. Một lão phụ nhân bật người dậy, mở cửa phòng, liền bị một tên hắc y nhân dừng đại đao một nhát chém ngang cổ chết ngay tức khắc. Nghe tiếng hét bên trong, Tề Nghiên Dương cảm thấy cớ sự không hay, có vẻ cách này không khả thi, nàng đánh liều chạy vào sân, hô toán "Có trộm" Tề Nghiên Dương nấp sau cách cửa ngoài, một tên hắc y nhân chạy ra liền bị nàng dùng một khúc củi khá to trong sân bổ vào đầu. Tên hắc y nhân than đau nhưng do lực đạo quá yếu nên không hạ được hắn, ngược lại Tề Nghiên Dương bị hắn tóm gọn "Tên nhãi này!" Hắc y nhân đem đao chém xuống, nàng nhanh nhẹn lách sang né tránh, chạy vào trong nhà. Lúc nàng chạy vào, tránh vào một chiếc phòng trốn, nhanh chóng khoá trái cửa "Ngươi là?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!