Giang Xuyên mặt không biểu cảm, vung tay lên: ‘Mang người vào.’ Nữ hầu kéo lấy Tô Phù, tiến vào trong phòng. Bên trong ánh sáng mờ ảo, trên màn hình chiếu lên một cảnh chép giết đẫm máu. Nhờ có chút ánh sảng trên màng chiếu, Tô Phù bị cảm trước mắt dọa sợ, hít vào một ngụm khí lạnh. Một cô hầu gái mặc trang phục con thỏ cung kính quỳ gối dưới chân một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhung. Còn lại hơn mười cô gái mặc trang phục nữ hầu đều cung kính ở bên cạnh hầu hạ anh. Thật là một cảnh tượng dọa người. ‘Thiếu gia, đã mang người đến.’ Giang Xuyên hơi cúi đầu, cung kính lên tiếng. Khuôn mặt soái khí của Thượng Quan Lăng như ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, khoảnh khắc cô bị ánh mắt săn mồi hung dữ nhìn qua, toàn thân Tô Phù đều rùng mình.
Đôi môi ửng hồng, kéo ra một độ cong nhẹ: ‘Lại đây.’ Buông ra hai chữ trầm thấp, không cho phép người khác từ chối. Tô Phù đứng đó không nhúc nhích, Giang Xuyên bắt lấy tay cô kéo đến trước mặt Thượng Quan Lăng. Anh nhấc chân, kiến cô hầu gái đang quỳ dưới chân anh bị đá sang một bên. Giang Xuyên lên tiếng nhắc nhở: ‘Quỳ xuống.’ Quỳ??? Tô Phù nhếch khóe môi, tại sao cô phải quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!