‘Không cần.’ Cô gái này phải để anh tự mình dạy dỗ. Vuốt cổ tay, đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Lăng hơi nheo lại vì thích thú. Trong phòng chiếu phim ánh đèn lờ mờ, nhưng da thịt mịn màng của cô gái này vẫn trắng đến phát sáng. Tự như là từ khi sinh ra đã mang theo hào quang, cho dù ở nơi nào đều có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Đúng là da trắng hơn tuyết, mịn màng hơn cả tơ lụa. Vô sỉ!
Biết thái Bởi vì quá sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Phù bị dọa trở nên trắng bệch, sắc mặt cũng biết hóa trở nên sinh động. Thượng Quan Lăng cười khẽ, quả nhiên vẫn có điểm yếu. Anh ngẩng đầu, ánh mắt bỗng chốc dừng lại, môi mím thành một đường thẳng, anh đưa tay ra đẩy những sợi tóc đã che khuất nửa gương mặt kia của Tô Phù. Tô Phù bởi vì ở gần, nên có thể cảm nhận sự biến hóa của anh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!