Việc chuẩn bị công tác phẫu thuật vô cùng căng thẳng, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua. Trong nửa tháng này, dường như ngày nào Lâm Tuấn cũng ngồi trước máy tính
mười mấy thậm chí là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, mỗi ngày anh chỉ có vài giờ ngắn ngủi để làm những việc cần thiết cho cuộc sống của mình. Tuy nhiên, tình hình này đã được cải thiện đôi chút trong khoảng một tuần,
ngoài việc ngồi trước máy tính một cách nghiêm túc và tập trung mỗi ngày để chuẩn bị cho ca phẫu thuật tiếp theo của ông cụ Ngô, Lâm Tuấn cũng
sẽ bớt chút thời gian ngồi uống trà với bố Đường trong phòng khách nhà
họ Đường. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng thoải mái dễ chịu với bố Đường, nhâm
nhi vài tách trà thơm nồng, Lâm Tuấn mới trở về phòng của mình để tiếp
tục làm việc. Điều đáng chú ý là cũng không biết có phải do Lâm Tuấn vùi đầu vào công việc quá hay không mà quãng thời gian này anh rất ít khi gặp Đường Tịnh
Nghi, thi thoảng chạm mặt nhau thì cô cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh,
sau đó vội vàng rời đi. Điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ, đó chính là... Hình như Đường Tịnh Nghi đang cố tránh mặt anh.
Trong lúc trò chuyện với bố Đường, Lâm Tuấn cũng có nhắc đến chuyện của Đường Tịnh Nghi nhưng bố Đường trả lời rằng gần đây công ty nhiều việc nên cô ấy đa phần đều ở công ty chứ không ở nhà. Mặc dù cũng hơi để ý, nhưng do bận bịu chuẩn bị phẫu thuật cho ông cụ Ngô
nên Lâm Tuấn đành gác chuyện của Đường Tịnh Nghi sang một bên để tập
trung cao độ vào công việc. Một chuyện nữa đáng chú ý đó là trong nửa tháng này, trợ lý Lâm Văn của chủ tịch thành phố dường như ngày nào cũng đến nhà họ Đường, lúc đầu chỉ là đến hỏi thăm Lâm Tuấn đồng thời trò chuyện với bố Đường, sau đó vài
ngày thì cả ba người vừa trò chuyện vừa uống trà với nhau. Đối với Lâm Tuấn mà nói, đây là quãng thời gian vô cùng bận rộn, thậm chí
nhiều lúc anh còn có ảo giác như thể quay lại kiếp trước khi mà anh
không ăn không ngủ tiến hành dự án nghiên cứu khoa học chấn động cả thế
giới đó, điều này đủ để thấy cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô phức tạp như thế nào. Một ngày nọ, Lâm Tuấn vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ra khỏi phòng trước khi trời tối, sau đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của bố Đường, anh
khẽ cười rồi lấy điện thoại ra gọi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!