Chủ tịch thành phố định bảo người đi đón Lâm Tuấn đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, nhưng mà anh thấy vẫn còn sớm nên không làm
phiền chủ tịch nữa, bèn một mình đến địa điểm họp. Điều nực cười đó là, con rể nhà họ Đường như Lâm Tuấn ở nhà họ Đường lâu như vậy rồi mà vẫn không có xe riêng, vậy nên nếu muốn ra ngoài thì anh chỉ có thể dựa vào... Xe hai cẳng và phương tiện giao thông công cộng mà thôi. Nhà họ Đường cũng không phải không có tài xế riêng, nhưng mà chủ nhân cơ
thể của Lâm Tuấn sau khi đến nhà họ Đường chưa từng rời đi, càng không
biết cách liên hệ với tài xế riêng, vậy nên bây giờ Lâm Tuấn cũng không
biết liên hệ thế nào, đành phải tự dựa vào sức của mình để đến bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh. Bước ra khỏi căn phòng tối om, hít thở bầu không khí trong lành mà đã lâu
không được tận hưởng, tâm trạng của Lâm Tuấn bỗng trở nên vui vẻ hơn. Dạo gần đây, địa vị của anh ở nhà họ Đường đã có sự thay đổi rõ rệt, mẹ vợ
Phác Nguyệt Phân và cô em vợ Đường Tịnh Liên vẫn đối xử với anh chẳng ra gì, nhưng thái độ của bố Đường đối với anh lại thay đổi hoàn toàn. Trước đây đối với bố Đường mà nói Lâm Tuấn chỉ là một con người không quan
trọng trong nhà, nhưng bây giờ ông ấy đã công nhận người con rể này rồi, đã xem anh là một thành viên trong nhà.
Quãng thời gian qua ngày nào cũng trò chuyện với bố Đường, phong thái cùng
với kiến thức y học uyên thâm mà Lâm Tuấn thể hiện đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của bố Đường dành cho anh, nụ cười rạng rỡ của ông ấy mỗi khi
gặp anh có thể rõ ràng nhận ra. Bây giờ bố Đường đã thực sự công nhận người con rể này rồi. Vậy nên cách hai ba ngày bố Đường lại gọi điện cho Đường Tịnh Nghi bảo cô
về nhà, để cô và Lâm Tuấn tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Nhưng đáng tiếc là... Cho dù trở về nhà, Đường Tịnh Nghi cũng cố gắng tránh chạm mặt Lâm Tuấn,
lần này không phải cảm giác nữa, anh đã nhận thức được cô ấy đang cố ý
trốn tránh anh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!