Bóng tối khiến động tác thăm dò dè dặt của Tịch Yến Thanh tăng thêm chút bạo dạn. Hắn cảm nhận được da thịt trơn mềm nhẵn nhụi truyền tới từ phần bụng dưới của La Phi, cùng với sự đồng ý ngầm của y--- phải, là đồng ý ngầm, vì La Phi không đẩy hắn ra! Điều này khiến Tịch Yến Thanh càng thêm chắc chắn trong lòng.
Kỳ thực lúc này La Phi căng thẳng muốn chết, y cũng không biết nên phản ứng ra sao. Loại cảm giác này thật giống như trước mắt có một viên kẹo đậu sặc sỡ, y muốn nếm thử xem nó có ngọt không, nhưng lại sợ nó sẽ tan ra trong miệng. Mâu thuẫn và rối rắm đan xen, nhưng cố tình viên kẹo ấy lại không ngừng phát ra lực hấp dẫn mời gọi y.
Bàn tay Tịch Yến Thanh thô ráp như giấy nhám, làm lụng nhiều ngày khiến những nốt chai sần càng thêm dày, đôi lúc hắn dùng quá lực khiến La Phi cảm giác hơi đau. Nhưng La Phi vô cùng ngạc nhiên mà phát hiện ra, y không hề chán ghét cảm giác này.
Khoan đã! Chẳng lẽ mình có máu M?
Đừng ầm ĩ lên nữa! Chẳng qua là có chút thoải mái mà thôi! Đi mát-xa bị bóp nắn đau đến khóc thét, nhưng đau xong rất phê không phải sao? Chẳng lẽ những người đi mát-xa đều là M?
Người đi mát-xa về thoải mái vì gân cốt được kéo giãn! Còn ngươi đây là đang được mơn trớn! Được âu yếm có hiểu không? Được mấy ngón tay xù xì kia vuốt ve đến mức sinh ra xúc động!
Ai xúc động!? Ta còn lâu mới xúc động!
Một tay La Phi siết chặt góc áo, hô hấp đã trở nên nặng nề hơn từ lúc nào.
Quan trọng là y không chán ghét Tịch Yến Thanh, thậm chí còn hơi thinh thích, hơn nữa y đang ở vào giai đoạn tinh lực tràn trề nhất đời người, được Tịch Yến Thanh vuốt ve trong thấp thỏm xen lẫn kỳ vọng này, y thực sự không biết phải làm sao.
Lừa tí hon bên dưới có chút bướng bỉnh, không chịu nghe lời mà quật cường vùng lên!
"Thanh, Thanh ca..." La Phi đột nhiên hô lên rồi im bặt! A a a a a, ngươi vừa hét cái gì đấy a a a a!!! Y như bị yêu tinh quấn thân, có chút khiếp đảm nhưng lại bị hấp dẫn đến mê muội! Đây cmn chắc chắn là nhân cách thứ hai của y!
"Đừng sợ, tôi có chút mất kiểm soát mà thôi." Tịch Yến Thanh chậm rãi áp lên, trong bóng đêm, hắn dịu dàng tô viền đường nét trên gương mặt La Phi: "Ai bảo em hấp dẫn tôi như vậy?"
"Ừm... hay là, nếu không... qua wordpress chính chủ đọc bản đầy đủ đi?" La Phi như con cua rúc vào sát tường: "Hình như, hình như vỏ chăn cũng không quá mỏng đâu? Hay là, hay là chúng ta tự đắp chăn của mình đi, anh thấy thế nào?"
"Không được." La Phi khó khăn lắm mới nằm cách ra vài phân, Tịch Yến Thanh lại vươn tay kéo người vào lòng: "Nằm chung một ổ chăn cho ấm. Với cả em định chạy đi đâu? Để tôi ôm nào."
"Vậy anh ôm thì ôm thôi, đừng có mà..." La Phi nghiến răng, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Đừng có dùng cái kia chọc tôi nữa?"
"Em nói xem." Tịch Yến Thanh xoay người nằm sấp trên người La Phi: "Em có thấy con sói nào đói bụng rất lâu rồi, nhìn thấy cừu non trong mơ ở ngay trước mắt mà không nhào lên cắn hai miếng không?"
"Cắn hai miếng thì bình thường, nhưng cầm chày gỗ dọa cừu non là không có đạo đức!" La Phi đẩy Tịch Yến Thanh sang một bên, tiếp tục chui rúc trốn tránh: "Anh không thể để lại bóng ma tâm lý suốt đời trong lòng cừu non, anh biết không? Cái này không có lợi cho sự phát triển tình cảm sau này."
"Không phải em vẫn luôn có bóng ma tâm lý đối với tôi sao? Không giải quyết nhanh vấn đề này mới thực sự bất lợi cho tình cảm sau này." Tịch Yến Thanh nói xong, không suy nghĩ gì mà tóm tay La Phi kéo xuống dưới: "Không tin em sờ xem, có phải nó không to như em tưởng tượng đúng không?"
"Anh! Anh anh anh anh... Ý, hình như đúng là vậy nha!" La Phi không dám nắm chặt, nhưng xúc cảm trên tay nói cho y biết nó không hề to, chẳng những không hề to, nó thậm chí còn chẳng cương cứng hùng dũng như y tưởng tượng. Y âm thầm xoa nắn một chút, sau đó lập tức nổi khùng: "Ông nội anh nhé Tịch Yến Thanh! Đây rõ ràng là hàng của tôi!"
"Chẹp, phát hiện ra rồi sao? Đừng tức đừng tức, vi phu xoa cho em..." Tịch Yến Thanh bao lấy tay La Phi, bọn họ nằm trong chăn xoa nắn.
La Phi cũng không phải đầu gỗ, bị vuốt ve như vậy lừa tí hon bên dưới càng ra sức ngẩng đầu. Y muốn gạt tay đại lão hổ, nhưng cảm giác này quá mức sung sướng. Cứ như vậy mâu thuẫn và rối rắm, cuối cùng bàn tay còn lại của y bị kéo sang vuốt ve cái đầu của tiểu lão hổ...
"Thanh, Thanh Thanh Thanh ca, tôi nói anh này, tôi tôi tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý! Anh..." Bàn tay La Phi đang áp sát chày gỗ khổng lồ, y bị dọa đến khiếp đảm hồn phách: "Nếu không anh ra kia dội nước lạnh một chút đi a a a a... Ưm ưm~ Tịch Yến Thanh, ông nội anh...!"
Dưới thân truyền đến tiếng cười trầm thấp, giống như đang nói: Em nói gì cơ, tôi không nghe rõ.
La Phi sắp 囧 chết, toàn thân y đỏ và nóng như con tôm luộc vừa được vớt ra từ nồi nước. Nhưng y buộc phải thừa nhận, y không thể chống cự sự mơn trớn của Tịch Yến Thanh, đặc biệt là khi nơi mẫn cảm nhất trên người được...! Đm cảm giác này quả là...
Linh hồn ảnh đế rụt rè đâu? Linh hồn ảnh đế lý trí đâu? Bọn chúng trốn đi đâu rồi!? Sao lại để linh hồn cừu non không có năng lực kiềm chế trông nhà một mình thế này, vở kịch này biết diễn tiếp thế nào đây!
Con người vô liêm sỉ này! Vậy mà cướp đi nụ hôn đầu của y, lại cướp đi lần đầu sung sướng của y! Phải biết rằng từ trước đến giờ y chưa từng... tự như vậy như vậy đâu!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!