Ngày đẹp khai bút phát, nhưng chương này hơi sướt mướt haha...
- --
[...]
Thầy thuốc Lương nói: "Nhị Bảo à, loại chuyện này chẳng ai dám đảm bảo, có điều Tịch tiểu tử thân thể cường tráng, cháu lại chăm sóc nó cẩn thận như vậy, ta cho là sẽ ổn thôi."
Đây chỉ là một lời an ủi, La Phi vẫn chưa yên lòng hoàn toàn.
Y lo lắng suốt đêm, một lát lại đổi khăn đắp trán giúp Tịch Yến Thanh, còn liên tục lau bàn tay bàn chân cho hắn.
Nơi này không có các loại thuốc tiêu viêm hạ sốt vân vân... La Phi vận dụng toàn bộ tri thức trong đầu cũng không nghĩ ra cách gì giúp Tịch Yến Thanh hạ sốt, có điều y lại nhớ tới trước đây Tịch Yến Thanh từng nói cây bồ công anh có tác dụng thanh nhiệt. Vì thế y vội đuổi theo thầy thuốc Lương đang được La Cát tiễn ra cổng: "Lương bá! Lương bá! Cháu hỏi ngài thêm một chút, có thể cho Thanh ca ăn bà bà đinh không?"
Người nơi này gọi bồ công anh là bà bà đinh, La Phi đang cân nhắc việc cho Tịch Yến Thanh dùng thử vị thuốc này.
Thầy thuốc Lương nhớ lại toa thuốc mình vừa kê: "Có thể, không ảnh hưởng gì đâu."
Vì thế khi nấu cháo cho Tịch Yến Thanh, La Phi thả thêm ít bồ công anh thái nhỏ. Y biết nhúm cỏ này có lẽ chỉ có tác dụng tự an ủi bản thân mà thôi, nhưng y không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dưới cái nhìn của người khác, có lẽ Tịch Yến Thanh chỉ là trượng phu của y. Nhưng cả hai đều biết, giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ không thể để người ngoài biết. Bọn họ từng trải qua một cuộc sống ở thế giới khác, ký ức về thế giới ấy chỉ bọn họ mới có thể trao đổi với nhau, cho nên Tịch Yến Thanh và y chẳng những là một cặp đôi, mà còn là hai kẻ có sự ràng buộc sâu sắc về mặt tinh thần. Nếu Tịch Yến Thanh có mệnh hệ gì...
Y sắc thuốc theo đơn của thầy thuốc Lương, lấy một bát mang vào bón cho Tịch Yến Thanh. Tịch Yến Thanh mê man không thể tự uống, La Phi bèn ngậm từng ngụm mớm sang. Nếu là trước kia, y tuyệt đối không nghĩ đến một ngày mình sẽ mớm thuốc bằng miệng cho người khác. Nhưng hôm nay y lại thực hiện vô cùng thành thạo, không chút e dè, cho dù có La Cát ở bên cũng chẳng ngại ngần. Kỳ thực trong lòng y cũng không nghĩ quá nhiều.
"Nhị Bảo, đệ ngủ một lát đi, để ta trông Tịch đệ cho. Có chuyện gì ta sẽ gọi đệ." Thấy nhị đệ của mình hai mắt thâm quầng, rõ ràng ngày thường y chăm chút sạch sẽ là thế, hiện giờ ngay cả tóc cũng chưa chải, La Cát không khỏi thở dài: "Đệ cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."
"Không sao đâu đại ca, đệ không buồn ngủ." La Phi ngồi bên cạnh Tịch Yến Thanh, vươn tay sờ lên đôi môi trắng bệch khô nứt của hắn. Đột nhiên y hiểu ra vì sao lúc trước Lý Nguyệt Hoa cương quyết bắt La Nghị chứ không phải La Cát ở lại giúp đỡ y. Bởi vì vài năm trước La Cát cũng từng ngồi bên giường bệnh của thê tử, tình huống của y hiện tại quả là có chút tương tự. Có lẽ người La gia lo La Cát sẽ lại nghĩ ngợi và buồn phiền.
"Lúc trước ta và cha mẹ còn sợ đệ và Tịch Yến Thanh thành thân xong sẽ náo loạn một trận, không ngờ tình cảm hai đệ lại tốt như vậy." Ngày thường bọn họ sang thăm cũng chỉ nán lại dăm ba phút, không ai hiểu rõ nội tình. Nhưng lần này La Cát lưu lại gần một ngày, hắn xem như đã nhận ra tình nghĩa giữa đệ đệ mình và Tịch Yến Thanh.
"Đệ cũng không phải kẻ ngốc, về lâu về dài ai đối xử với đệ tốt, chẳng lẽ đệ lại không nhận ra?" Nói xong hai hốc mắt La Phi hơi nóng lên: "Đại ca, quanh đây còn đại phu nào khác không? Huynh nói xem đệ có nên đi mời đại phu khác tới xem bệnh cho Thanh ca không?"
"Có tìm cũng phải lên trấn. Nhưng đại phu trên trấn chưa chắc đã có y thuật cao minh bằng Lương đại phu đâu."
"Vậy đệ theo dõi thêm một hai ngày nữa, nếu Thanh ca chuyển biến tốt thì không sao, nếu vẫn thế này đệ sẽ đi tìm đại phu khác."
La Cát muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn im lặng thở dài một hơi. Năm đó một mình hắn chăm sóc người vợ đau ốm, chẳng lẽ còn không hiểu được tâm tình La Phi lúc này? Vào những lúc thế này, cho dù có phải nhảy vào núi đao biển lửa họ cũng muốn cứu lấy người thương của mình.
La Phi thức thâu đêm, mắt đen như gấu trúc, cổ họng thì khản đặc. Con ngươi của y chằng chịt tơ máu, gương mặt cũng nhợt nhạt kém sắc.
Lý Nguyệt Hoa mang đồ ăn tới, thấy truyện của mình bị bọn truyện wiki truyện 99 re ắp thì không khỏi đau lòng. Chỉ là bà biết, trừ phi Tịch Yến Thanh tỉnh lại, bằng không tất cả những lời an ủi đều là vô dụng. Bà cất mười quả trứng gà vào buồng nhỏ, ghé qua buồng ngủ xem Tịch Yến Thanh rồi nói với La Phi: "Yên tâm, thân thể nó cường tráng, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi."
La Phi gật đầu, múc cháo ra bát để nguội, lại bón Tịch Yến Thanh mấy thìa nước cơm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!