TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau khi bệnh viện bị tấn công, Bạch Mộ Nhiễm quyết định chuyển nơi lánh nạn. Qua hai đợt sàng lọc điểm tích luỹ, người trong nơi lánh nạn đã không còn nhiều.
Lần trước Bạch Mộ Nhiễm mang táo tươi về, Nghiêm Mục chắc chắn anh ấy đã phát hiện nơi khác có thể ở, quả nhiên người trong nơi lánh nạn đã bắt đầu tiến hành di dời đến trang viên ở ngoại ô thành phố Giang Kinh.
Nơi này vốn là một trang trại rượu, có thể nhìn thấy giàn nho khắp nơi trong trang viên. Nó được xây dựng theo kiểu lâu đài châu Âu nên có thể nói là một nơi dễ thủ khó công. Lâu đài là một tòa kiến trúc màu nâu, phía sau còn có một khoảng đất trồng rau và vườn cây ăn trái to lớn.
Hóa ra nơi này là tài sản của bạn Bạch Mộ Nhiễm, sau này, khi bạn mình mất tích, Bạch Mộ Nhiễm quyết định dẫn mọi người chuyển đến đây.
Đoàn người lái xe trên đường cao tốc.
Chỉ có một ít người bọn họ trong thành phố trầm lặng.
Nghiêm Mục lái xe địa hình bên đường, Mạnh Kiều ngồi ở ghế phó lái.
San San, Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều chen chúc ở hàng ghế sau, trông giống như một nhà ba người. Mạnh Kiều phát hiện ra mặc dù Tiểu Kiều có hơi lạnh lùng nhưng gần như đáp ứng với mọi yêu cầu của San San. Bản thân Mạnh Kiều thường hay nghịch ngợm giành thức ăn với em gái mình, nhưng Tiểu Kiều có gì tốt đều nhét cho San San, lại không nói nhiều, làm cho San San ngại ngùng.
Nhưng cô bé vẫn rất thích người chị này.
Từ thành phố đến vùng ngoại ô tốn hơn hai tiếng lái xe, trên đường cũng không có trở ngại gì như dự đoán, có lẽ Bạch Mộ Nhiễm đã đi dò đường rồi dọn dẹp sạch sẽ một lượt. Mạnh Kiều đang ngồi chỗ phó lái ăn một túi khoai tây chiên có hạn sử dụng hai năm, tiếng nhai nhồm nhoàm rất to.
Nghiêm Mục một tay lái xe, khuỷu tay còn lại chống lên mép cửa sổ, nói: “Cho anh một miếng.”
"Anh lái xe, anh phải tập trung lái xe, đừng cướp đồ ăn của em." Mạnh Kiều cười nói thầm: "Đây là hương vị bò hầm em tìm mãi mới được đấy."
Qua khóe mắt, Nghiêm Mục nhìn thấy Mạnh Kiều đang vui vẻ ngồi dựa vào ghế, anh khẽ đạp phanh, giảm tốc độ xe. Nghiêm Mục đổi tay cầm vô lăng, tay phải giữ cằm Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều cũng không trốn tránh, ngược lại nghiêng người về phía trước, lộ ra vẻ lưu manh không biết học được từ chỗ nào: "Sao, muốn ngang nhiên cướp đoạt à?"
"Này này này! Chị, lái xe phải chú ý an toàn! Trên xe này có ba mạng người vô tội đấy!" San San ngồi ở ghế sau nhắc nhở: "Thầy cô em nói, lái xe như thế này không an toàn đâu, này! Chị, sao chị còn tháo dây an toàn ra nữa!"
San San nghiêm túc khuyên can Mạnh Kiều, nhưng ai ngờ chị gái mình lại không sợ chết, cởi dây an toàn ra, vươn vai lao thẳng về phía Nghiêm Mục đang lái xe.
Lúc này phía trước vừa khéo bị đổ cây, những người ngồi trên xe phía trước bắt đầu xuống xe dọn dẹp.
Nghiêm Mục dựa lưng vào ghế, liếc nhìn Mạnh Kiều nhào về phía mình.
Mạnh Kiều ở rất gần anh, anh có thể nghe rõ tiếng thở của cô gái, hơi thở nóng hổi phả vào một bên mặt khiến anh ngứa ngáy. Bên miệng cô còn dính vụn khoai tây, trên ngón tay cũng toàn gia vị vị cà chua.
Nghiêm Mục nhìn cô, cười nói: “Không cho thật à?”
Mạnh Kiều mím môi gật đầu, ánh sáng trong mắt lấp lánh, đôi môi hồng hào, gương mặt cũng ửng hồng, hàng mi dài khẽ run rẩy. Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ mê mẩn, anh kéo cổ áo Mạnh Kiều, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Vụn khoai tây chiên nơi khóe miệng Mạnh Kiều bị Nghiêm Mục quét hết vào miệng mình, nụ hôn thẳng thắn không hề nao núng này khiến Mạnh Kiều thoáng đỏ mặt, đôi mắt ươn ướt chợt lộ ra vẻ luống cuống và ngượng ngùng.
Phản ứng ngây ngô như vậy khiến Nghiêm Mục vô cùng thỏa mãn.
Cổ cô gái nhuốm màu xinh đẹp, cô quay đầu đi chỗ khác, hơi tức giận trách: "Anh làm gì đấy!"
Cô vốn tưởng có người ở đó, Nghiêm Mục sẽ không dám làm gì.
Ai ngờ người đàn ông này lại bạo dạn như vậy, làm chuyện đó trước mặt mọi người...
Nghiêm Mục cười cười, nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ bừng của Mạnh Kiều, trong ánh mắt dịu dàng nhìn mèo con nghịch ngợm luôn chứa vẻ cưng chiều. Sau khi Mạnh Kiều bị chọc ghẹo thì yên tĩnh hơn nhiều, mắt ngân ngấn nước, nhưng Nghiêm Mục cảm nhận được rõ ràng cô đang dỗi vì bị mình đùa giỡn.
"Anh buông áo của em ra!" Mạnh Kiều nói.
Ngón tay của Nghiêm Mục nhẹ nhàng lướt qua cần cổ trắng như dương chi bạch ngọc của cô, Mạnh Kiều rùng mình, nắm lấy ngón tay của Nghiêm Mục: "Đừng quấy nữa!"
“Ăn khoai tây chiên.” Nghiêm Mục nói: “Em vẫn không muốn cho anh ăn à?”
"Ăn ăn ăn, ăn ăn ăn!"
Mạnh Kiều lấy một miếng trong túi ra nhét vào miệng Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục nở nụ cười, ánh mắt cứ nhìn cô gái.
"Chị..." San San che mắt lại, nhưng nhìn qua các kẽ ngón tay: “Mù mắt em rồi chị! Chị đang là lưu manh đùa giỡn bên đường sao ạ? Lại còn chủ động nữa! Thầy cô em nói, không nên quá chủ động.”
Nghiêm Mục nhìn thấy ba khuôn mặt đỏ bừng của ba người trong kính chiếu hậu, nhếch mép cười: “Chuyện của chị em, anh không được xen vào.”
Tiểu Kiều ngồi ở hàng ghế sau không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Cái loại đàn ông gì thế này, được hời còn khoe mẽ!
Không ngờ, khóe mắt cô ấy lại nhìn qua Hạ Tinh Thần, vành tai Hạ Tinh Thần đỏ như muốn rỉ máu, cậu ngượng ngùng liếc nhìn cô ấy. Tiểu Kiều tức khắc trở nên giống như thiếu nữ ngây ngô chưa biết yêu, mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiệt độ trong xe bỗng tăng lên, cô bé không biết nhìn vào đâu, chỉ có thể đổi chủ đề: “Chị, em cũng muốn ăn khoai tây chiên. Chị cho anh rể ăn mà không cho em, anh ấy còn ăn đậu hũ của chị.”
Cây cối trên đường đã được dọn sạch, xe lại khởi động.
Bạn đang đọc bộ truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chạy Trốn Khắp Địa Cầu, truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu , đọc truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu full , Chạy Trốn Khắp Địa Cầu full , Chạy Trốn Khắp Địa Cầu chương mới