Có điều, Từ Hiên Thắng lại không hề do dự mà đồng ý luôn: “Được, nói lời phải giữ lấy lời.”
Theo như ông ta thấy, thắng thua của trận đấu này chẳng có gì phải bàn cãi.
Rõ ràng Diệp Huyền Tần sớm muộn gì cũng sẽ phải giao Tập đoàn Diệp Linh cho ông ta.
Ông ta đưa hợp đồng cho quản gia ở bên cạnh: “Quản gia, cầm lấy bản hợp đồng này tới trụ sở của hạng mục Nghĩa Tân xác định thật giả.”
Người quản gia cười trừ một tiếng: “Ông chủ, việc này không phải thừa thãi sao, cần gì phải xác định thật giả nữa chứ?”
Từ Hiên Thắng nói: “Làm người thì phải biết điều. Nếu tên nhóc này muốn chết vậy thì phải khiến anh ta chết được nhắm mắt, không thể để anh ta chết oan được.”
Người quản gia gật gật đầu: “Vâng.”
Ông ta cầm bản hợp đồng rời đi.
Từ Hiên Thắng lại nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục.”
“Chờ một chút.” Diệp Huyền Tần lên tiếng nhắc nhở: “Chúng tôi ngồi ở đâu?”
Đám người mỉa mai cười.
Có thể cho mấy người tiến vào đã là điều vinh hạnh rồi.
Vậy mà còn muốn ngồi ăn với chúng tôi… Nghĩ bản thân mình đáng giá vậy sao, đúng là không biết tự lượng sức mình?
Từ Liên quát lớn nói: “Tôi còn chưa có tư cách ngồi xuống thì các người có tư cách gì mà ngồi chứ.”
Từ Hiên Thắng nói: “Từ Huy Hoàng, trông chừng con rể ông cho tốt đi, đừng khiến người ta xấu mặt.”
Từ Huy Hoàng thở dài một hơi, nói: “Diệp Huyền Tần, bỏ đi, chúng ta đứng cũng được.”
“Trước đây chúng ta cũng đều đứng.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Đó là trước kia.”
“Bây giờ, con đã là con rể của mọi người, nên mọi người không thể thua kém ai cả.”
“Từ Hiên Thắng, mau mang mấy cái ghế tới đây cho chúng tôi, hoặc là bảo mấy người tránh ra nhường chỗ cho chúng tôi.”
Từ Hiên Thắng giận dữ nón: “Anh là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi chứ.”
Diệp Huyền Tần đáp lại: “Ồ, vậy xem ra là ông không chuẩn bị chỗ ngồi?”
“Được thôi, vậy mọi người cùng đứng đi.”
Nói rồi, Diệp Huyền Tần vung tay một cái, một cây kìm màu bạc lập tức bắn ra.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!