Cây kim bắn thẳng vào cánh quạt đang quay, cánh quạt ngay lập tức đứt gãy.
Chiếc quạt treo trên cao rơi xuống, đáp thẳng vào bàn họp.
Cốc chén trên bàn rơi loảng choảng, nước bắn tung tóe lên những người ngồi xung quanh.
Người nhà họ Từ bị dọa sợ chạy tán loạn.
Người nhà Từ Lam Khiết cũng sợ hãi tránh ra.
Xong rồi!
Diệp Huyền Tần vẫn là không giữ được bình tĩnh mà ra tay.
Anh gây ra chuyện lớn rồi!
Quả nhiên, Từ Hiên Thắng vô cùng tức giận: “Diệp Huyền Tần, anh… anh muốn chết sao!”
“Con mẹ nó chứ ai cho anh ăn gan hùm làm xằng làm bậy ở chỗ này giễu võ giương oai vậy.”
Từ Lam Khiết không ngừng giải thích thay cho Diệp Huyền Tần: “Ông ơi, chuyện này là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.”
“Theo cháu thấy là do quạt lâu năm không được sửa chữa, đã cũ lắm rồi nên mới rơi xuống, không liên quan tới Diệp Huyền Tần đâu.”
Tư Huy Hoàng cũng vội vàng nói: “Đúng vậy chú hai, vừa rồi, Diệp Huyền Tần nhà cháu cũng không hề động tới quạt.”
Tốc độ của cây kim quá nhanh nên mọi người cũng không thể thấy rõ.
Từ Đức Lương tức giận mắng lớn: “Câm miệng, sự thật đã rõ rành rành ra đấy mà các người còn giải thích cái gì hả?”
“Vừa rồi Diệp Huyền Tần còn nói muốn tất cả chúng ta đều phải đúng, anh ta vung tay một cái quạt trần lập tức rơi xuống, chẳng lẽ tất cả những điều này đều là trùng hợp sao?”
Từ Nam Huyên cũng nói: “Ông ơi, mọi người đánh giá Diệp Huyền Tần quá cao rồi.”
“Anh ta làm sao có thể vẫy tay một cái mà khiến cho quạt trần rơi xuống chứ, anh ta chỉ là một tên ăn bám thôi?”
“Việc này chỉ là trùng hợp thôi, quạt trần lâu năm không được sửa chữa nên bị rơi thôi.”
Từ Nam Huyên không phải đang giải thích thay cho Diệp Huyền Tần mà cô ta chỉ nói thật lòng những gì mình nghĩ.