Nghe được cô nói như vậy, Thi Vực nheo đôi mắt lại, “Hửm?”
”Họ Thẩm nhiều người như vậy, gọi Chanh Tử chỉ có một mình em.”
Tại sao xăm một chữ Thẩm, mà không phải Chanh?
Thi Vực cúi đầu tiến gần sát cô vài phần, giống như trêu tức giơ khóe môi lên, “Biết tại sao không?”
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, “Tại sao gì?”
”Tại sao phải xăm Thẩm.”
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, “Tại sao?”
Thi Vực chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng chỉ chỉ vị trí ngực, trong mắt
tràn đầy yêu thương cưng chìu và nhu tình: “Bởi vì, Chanh ở trong tim.”
Thẩm Chanh khẽ sợ run, ít nhiều gì vẫn bị những lời này của anh làm rung động.
Bởi vì, cô ở trong trái tim của anh.
Những lời này, là lời tỏ tình tuyệt nhất cô đã nghe qua.
Thẩm ở trên người của anh, Chanh ở trong lòng của anh. Cho nên Thẩm
Chanh cô, được dùng cách này để khắc thật sâu ở trên người và trong lòng của anh.
Thi Vực kéo cô đến trong ngực, ôm eo cô từ phía sau, nhấc đầu gác cằm ở trên vai của cô, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng đùa nghịch tóc của
cô, thổi một ngụm hơi nóng ở bên tai cô: “Mặc kệ là tên của em, người
của em hay là trái tim của em, anh đều muốn.”
Thẩm Chanh an tĩnh dựa vào trên ngực anh, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không nói một câu.
Cô đột nhiên ý thức được, nếu như một ngày nào đó rời khỏi anh, có lẽ cô sẽ sống không nổi.
Không biết từ lúc nào, anh đã trở thành khung xương của cô, một khi mất đi chống đỡ của xương cốt, cô sẽ chết mất.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lại sẽ cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.
Cô sợ không phải là bởi vì sợ chết, mà là sẽ không có anh chết cùng cô.
”Có đói bụng không?”
Ngay tại lúc Thẩm Chanh nhìn bên ngoài thất thần, một giọng nói sâu
lắng lại có từ tính vang lên ở bên tai, kéo mạch suy nghĩ của cô về.
Cô quay đầu nhìn về phía Thi Vực, khẽ gật đầu: “Đói rồi.”