Thẩm Chanh cảm thấy, ở trước mặt người đàn ông này, thuận theo chính là biểu hiện tốt nhất.
Khen hoa xinh đẹp, chẳng khác nào khen người tặng hoa.
Thi Vực chậm rãi cầm lấy dụng cụ mở chai, động tác ưu nhã mở nắp chai Stuttgart này ra, rót vào bên trong ly một chút rượu.
Anh bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lư, liếc xéo Thẩm Chanh ngồi ở
đối diện, có thâm ý liếc nhìn bó hoa kia, sâu kín mở miệng: “Thích
không?”
”Thích!”
Trong nháy mắt cô gái nhỏ kiêu ngạo nào đó không còn nguyên tắc, không kịp suy nghĩ liền thốt ra.
Thi Vực chậm rãi đứng dậy, nghiêng thân tới gần cô, chậm rãi dời ly
rượu từ dưới mũi cô đi, hạ thấp giọng nói: “Thích hoa hơn, hay là thích
anh hơn?”
Thẩm Chanh: “....”
Phúc hắc!
Dùng rượu đến quyến rũ cô!
”Anh đoán em nhất định thích cái này hơn.”
Không đợi Thẩm Chanh mở miệng nói chuyện, Thi Vực liền đưa ly rượu
tới bên môi, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly.
Uống xong, anh dùng đầu lưỡi quyến rũ liếm qua khóe môi, mờ ám cười nhẹ: “Mùi vị không tệ.”
Đều nói người thích uống rượu là mèo, xưa nay mèo luôn tham lam, nhìn thấy con mồi, sẽ liều lĩnh duỗi móng vuốt sắc bén ra, hoặc là lộ ra hàm răng bén nhọn, hung hăng cắn.
Mà Thẩm Chanh, vừa đúng chính là loại này.
Đối với thứ rượu này, cô đã sớm nghiện, giống như đàn ông hút thuốc, một khi nghiện sẽ rất khó từ bỏ.
”Cho em uống một ngụm.”
Cô nhìn chằm chằm cái ly trong tay Thi Vực, nhìn bên trong chỉ còn lại một chút chất lỏng, tham ăn không thôi.
Đối với phản ứng của cô, Thi Vực dường như rất hài lòng.
Anh câu môi, dùng ngón tay suông dài chỉ chỉ gò má của mình, ý bảo Thẩm Chanh phải bày tỏ trước.
Thẩm Chanh khẽ híp hai mắt, giọng điệu mang theo vài phần ý vị thương lượng: “Hôn một cái, uống một ngụm?”