TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Có Thời Hạn

Chương 22: Có thai


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hứa Hân nổi trận lôi đình, xung quanh mắt đã xuất hiện một tầng hơi nước. Nhưng cô vẫn cố nhịn để nước mắt không rơi xuống, cố đến nỗi mắt đã sưng đỏ mà bản thân cũng không cảm thấy gì.

Ở vách tường trên đỉnh đầu, ảnh cưới của Lý Nguyệt Hoa cùng Hứa Chu còn chưa gỡ xuống. Bức ảnh được khảm trong chiếc khung màu vàng đồng kiểu cũ, chỉ có một nửa ánh sáng từ đèn chùm chiếu vào bức ảnh khiến khung hình nửa trắng nửa vàng. Chân dung của Hứa Chu nằm ở bên trái cũng đã hơi ngả vàng, ông mặc chiếc áo khoác da màu nâu, vẻ mặt hiền lành, khiêm tốn, đôi mắt dài, má lúm đồng tiền, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống người đứng dưới bức hình.

"Bốp!" Lý Nguyệt Hoa cho Hứa Hân một cái tát, bà tức giận đến môi phát run, thân thể cũng run rẩy, bàn tay đánh Hứa Hân chống ở góc tủ cũng không ngừng run lên.

Bà chỉ vào Hứa Hân mắng to: "Quần áo của ba mày thì làm sao? Ngô thúc khó khăn lắm mới đến nhà được một lần, ông ấy đi vào phòng bếp không thể để quần áo bị bẩn nên tao mới lấy quần áo khác cho ông ấy thay. Ông ấy thay quần áo của ba mày thì làm sao, mày ở đây hô to gọi nhỏ cái gì?"

Hứa Hân đứng ngây tại chỗ, há miệng thở dốc. "Đây là quần áo của ba con." Cô nói.

Lý Nguyệt Hoa đột nhiên che mặt lại, suy sụp ngồi cạnh bàn bắt đầu nghẹn ngào khóc.

Nước mắt phụ nữ vẫn là vũ khí lợi hại nhất, Lý Nguyệt Hoa vừa khóc, Hứa Hân liền có cảm giác thất bại, cả người lùi về phía sau một bước.

Ngô Kiến Quân cũng mềm lòng, đi qua vỗ bả vai Lý Nguyệt Hoa "Được rồi, được rồi, khóc cái gì? Chỉ là một đứa bé thôi mà" Ông ta an ủi.

Hứa Hân cắn đôi môi khô khốc, cô ném mạnh cặp sách xuống đất. Dưới cặp sách là áo khoác tây trang của Ngô Kiến Quân, cổ áo khoác bằng lông thú bị lật ra làm lộ tên nhãn hiệu bên trong, đó là một hãng thời trang quốc tế Hứa Hân chưa từng thấy bao giờ.

Hứa Hân không nói lời nào, dẫm một cái vào cổ áo viền lông rồi đi thẳng về phòng mình.

Cô đóng mạnh cửa, đi đến bên cửa sổ mở ra một khe nhỏ, gió lạnh lập tức thổi vào, chạm vào da thịt đau như cắt.

Cả người Hứa Hân run rẩy niết chặt bao thuốc lá trong tay, cô lấy ra một điếu thuốc rồi lục tìm bật lửa trong ngăn kéo. Bật lửa bằng nhựa màu đen đầy mùi dầu máy, điếu thuốc cầm trong tay run rẩy khiến ngọn lửa không làm cách nào đốt cháy được.

Hứa Hân dứt khoát dùng răng cắn điếu thuốc, đầu lưỡi lập tức nếm phải vị cay đắng của sợi thuốc lá.

Hứa Hân không biết vì sao người trưởng thành nói hút thuốc sẽ làm họ cảm thấy nhẹ nhàng sung sướng, cũng như cô cũng không thể hiểu được vì sao uống rượu có thể quên đi sầu muộn. Hứa Hân vụng về bắt chước động tác của người lớn, cố gắng tạo cho mình một bộ giáp bất khả xâm phạm cùng trái tim chết lặng như của họ. Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn chán ghét nhổ điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó cầm lấy bao thuốc lấy được từ túi áo khoác của Ngô Kiến Quần vứt ra ngoài cửa sổ.

Cô mệt mỏi ghé người vào bàn học.

Mặt bàn rất lạnh, so với mặt cô bị gió đông thổi còn lạnh hơn. Cô không khóc, đôi mắt màu đen trong veo hơn bao giờ hết.

Hứa Hân không biết mình đang nghĩ cái gì, giống như đang nghĩ về rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như không có suy nghĩ gì trong đầu. Cái cảm giác như bị vây chặt đến không thở nổi lại xuất hiện, Hứa Hân như phát điên muốn rời khỏi nơi này, cô nguyện ý đổi lấy bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể khiến cô thoát khỏi vũng bùn như một con mương hôi thối này...

Cuộc sống sẽ mãi khó khăn như vậy sao? Hay chỉ khi con người ta chưa trưởng thành?

Hứa Hân nghe thấy trong phòng Lý Nguyệt Hoa vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ.

"Bao giờ cô ta mới chịu ký tên?"

"Anh đã đồng ý với em rồi"

"Con bé kia đang ở với ai?"

Qua thật lâu sau tiếng cãi nhau mới bé dần. Cửa phòng Lý Nguyệt Hoa mở ra, sau đó đến cửa lớn, tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng đi xa, cuối cùng một ánh đèn sáng chói ngoài cửa sổ chiếu vào trước bàn học của Hứa Hân.

Tiếng động cơ ô tô vang lên cắt ngang qua bầu trời đêm yên tĩnh, Lý Nguyệt Hoa tiến đến gõ cửa phòng Hứa Hân.

Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop

Hứa Hân không chịu mở cửa, Lý Nguyệt Hoa liền gõ không ngừng.

Cuối cùng Hứa Hân cũng đứng dậy mở cửa.

Lý Nguyệt Hoa đứng ở ngoài cửa, "Mặc kệ con có đồng ý hay không," bà hơi nâng cằm: "Mẹ và Ngô thúc muốn kết hôn."

Dừng một chút, Lý Nguyệt Hoa xoa nhẹ bụng mình, nói với Hứa Hân: "Mẹ có thai rồi".

*

Ngày hôm sau, Ngô Kiến Quân mời Lý Nguyệt Hoa cùng Hứa Hân ra ngoài ăn cơm.

Bọn họ dự định đến nhà hàng ở trung tâm thành phố, giá phòng riêng ở nhà hàng này cao đến dọa người nhưng ngược lại ở đây có tầm nhìn toàn cảnh ra sông từ cửa kính trong suốt trải dài từ trần nhà đến sàn. Hai mẹ con Lý Nguyệt Hoa đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng vai chính của bữa cơm mới khoan thai đến muộn.

Ngô Nhạc Nhiễm mặc áo thun màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo bomber màu đen, phía dưới đi đôi tất trắng cùng giày thể thao cùng màu. Cô ấy vừa vào phòng đã lạnh mặt dùng chân đá ghế dựa ra ngồi xuống.

So sánh với ngũ quan thô kệch của Ngô Kiến Quân, ngũ quan của Ngô Nhạc Nhiễm hoàn toàn là di truyền từ mẹ của cô ấy. Cô ấy có con ngươi nông và lông mày rất nhạt, đường kẻ mắt cùng lông mày được kẻ bằng chì màu nâu sẫm, khóe mắt dùng bút kẻ không thấm nước vẽ xếch lên trên, làn da vì dùng nhiều phấn mà trở nên tái nhợt.

Ngô Kiến Quân trách cứ: "Con làm cái gì mà bây giờ mới đến".

"Hừ". Ngô Nhạc Nhiễm hừ một tiếng khinh thường. Cô ấy uống hết một cốc nước lạnh, cầm chén trà để lên bàn kính xoay một vòng, suýt chút nữa làm cái chén vỡ thành hai nửa.

"Ôi, chuyện này có gì mà phải tức giận?" Lý Nguyệt Hoa nói một tràng, giọng nói rất nhẹ nhàng còn vô cùng thành thục thể hiện hình tượng một người mẹ kế dịu dàng và yêu thương con chồng.

Không khí trên bàn ăn cơm trước sau vẫn nặng nề như cũ, Ngô Kiến Quân hỏi Ngô Nhạc Nhiễm về chuyện học tập, Ngô Nhạc Nhiễm trả lời thật sự rất qua loa.

"Dạo này học hành thế nào?"

"Ừm."

"Còn bạn học thì sao?"

"Ừm."

"Cô giáo dạy có tốt không?"

"Ừm."

"Con nhìn chị con xem" Ngô Kiến Quân nói: "Người ta đi thi luôn đạt được hạng nhất đấy."

"Xì" Lần này cuối cùng Ngô Nhạc Nhiễn cũng đáp lại, cô ấy rất hứng thú liếc nhìn Hứa Hân một cái: "Nhanh như vậy đã bắt con gọi là chị rồi? Mới chỉ có một bữa cơm mà thôi? Con nghĩ vẫn còn sớm..."

"Ngô Nhạc Nhiễm!" Ngô Kiến Quân hung hăng mắng, Lý Nguyệt Hoa ngồi một bên cười làm lành nhưng sắc mặt đã cứng đờ lại.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Có Thời Hạn, truyện Có Thời Hạn , đọc truyện Có Thời Hạn full , Có Thời Hạn full , Có Thời Hạn chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top