Thời gian nghỉ giữa giờ, Hứa Hân mua một chiếc sandwich trong tiệm
tạp hóa làm bữa tối. Cô ngồi ăn ở cái bàn trước cửa kính, di động không
ngừng vang lên tiếng thông báo tin nhắn của Sầm Bắc Đình gửi đến.
"Cậu đang làm gì?"
"Đã ăn cơm chưa?"
"Có thể cho tôi mượn vở chép bài tập được không?"
Nhìn thấy mấy tin nhắn này, Hứa hân có thể tượng tượng ra Sầm Bắc Đình hiện
tại đang làm gì----- cậu vừa mới chơi xong một ván game, cả người nằm
trên sô pha bày ra bộ dáng ăn không ngồi rồi, đi giăng lưới khắp nơi
giống như đang "câu cá', cầm di động gửi tin nhắn cho tất cả mọi người
trong danh bạ để giải tỏa sự nhàm chán.
Trong kỳ nghỉ
đông, cậu trở về quê thăm bà ngoại, nhưng ở quê không có mạng, đến hôm
qua mới trở về khiến cả người vô cùng ngứa ngày khó chịu.
Hứa Hân đáp lại ba câu, đang bận, đang ăn, không cho đâu. Sầm Bắc Đình lại hỏi cô: "Cậu hiện tại đang ở đâu?"
Hứa Hân nói: "Ở cửa hàng tiện lợi."
"Cửa hàng tiện lợi nào?"
"Ở cạnh nhà tôi."
"Là cái nằm ở đầu ngõ kia sao?"
Hứa Hân sắp mất kiên nhẫn nhắn lại: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Sầm Bắc Đình: "Tới tìm cậu chơi."
Hứa Hân nhìn tin nhắn cuối cùng mà Sầm Bắc Đình gửi đến không trả lời lại.
Cô ăn nốt miếng sandwich, vo tròn bao ni lông ném vào thùng rác. Lúc này chuông cửa vang lên, trong cửa hàng tiện lợi có vài người tiến vào.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Có mấy người nhìn rất quen mắt, khuôn mặt hẹp, mũi cong, tóc nhuộm màu
vàng. Hứa Hân nhìn kĩ lại vài lần, liền nhận ra trong mấy người đó có
bạn của Ngô Nhạc Nhiễm. Đám người này không muốn chú ý đến cũng khó, mỗi ngày bọn chúng đều canh ở trước cổng trường, mỗi khi có học sinh nào đi qua lại huýt sáo trêu chọc, nếu nhìn thấy ai không vừa mắt liền đá
chân, trực tiếp trấn lột tiền của họ.
Hứa Hân không
muốn chạm mặt những người này, cô với họ chính là nước sông không phạm
nước giếng. Hứa Hân nhanh chóng ném túi rác trong tay đi, trong lòng
thầm nghĩ mình nên sớm bỏ chạy lấy người, sau đó cô nghe thấy một trong
số chúng nói: "Không phải nói cô ta sống ở gần đây sao?"
Hứa Hân ngừng lại.
Cái người tóc vàng đang nói chuyện hẳn là đại ca của đám người đó. Người
hắn rất cao lại thon dài, xương gò má xiên ra, tóc trên đầu cạo lởm
chởm, trên lỗ tai đeo rất nhiều khuyên, nhìn qua làm người khác không hề thoải mái. Bộ dáng bên ngoài của hắn rất ngả ngớn nhưng lại không giống với bộ dáng của Sầm Bắc Đình. Dáng vẻ thường ngày của Sầm Bắc Đình tuy
rằng không đàng hoàng, nhưng cũng chỉ là ngả ngớn bên ngoài. Thời điểm
Sầm Bắc Đình nhìn cô, ánh mắt luôn ôn hòa sáng ngời, mà người này, ánh
mắt luôn nhìn xuống dưới, lại có vẻ hung dữ vặn vẹo.
"Tóc vàng" chống khuỷu tay lên quầy thu ngân, ngón tay gõ gõ, mua một bao thuốc Hoàng Hạc Lâu.
"Không tìm thấy người", một vài người khác phụ họa.
Mua xong bao thuốc, một tên lấm la lấm lét châm lửa cho "tóc vàng", nhếch
miệng hỏi: "Chúng ta đi tìm cô ta, Ngô tỷ có biết không?"
Hứa Hân đứng sau kệ để hàng, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. Cô đoán Ngô tỷ trong miệng bọn họ hẳn là Ngô Nhạc Nhiễm.
"Không nói cho cô ấy biết" "Tóc vàng" nói: "Nói cho cô ấy sẽ không còn thú vị".
"Đúng vậy đúng vậy, Ngô tỷ không nói gì, chúng ta yên lặng ra tay trước như vậy mới có thể biểu hiện sự lợi hại của Hoàng ca".
"Phong ca ở đâu, không đuổi kịp sao?"
"Xì, không cần đến cậu ta, loại con gái này để tôi trị là được".
Có người kỳ quái nói: "Hai người đó không phải là chị em à? Sao nhìn không giống nhau".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!