Trước ngày bắt đầu kì học mới, Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng thuận lợi
được xuất viện. Cậu còn nhờ cả lớp ký tên lên cái chân đang bó thạch cao của mình, sau đó chống gậy tập tễnh tới trường học.
Ngày khai
giảng đầu tiên, cô Chu gọi Sầm Bắc Đình lên văn phòng. Sầm Bắc Đình đã
quá quen thuộc với văn phòng của giáo viên, sau khi bước vào cũng không
xem bản thân là người ngoài. Vừa vào cửa đặt cây nạng xuống cậu đã đi
tìm bình nước nóng, tráng qua bình giữ nhiệt của cô Chu rồi bỏ thêm vài
quả cẩu kỷ cùng long nhãn, sau đó nhảy lò cò đến trước mặt cô Chu, bộ
dáng ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo.
Cô Chu cũng đã quen với việc
Sầm Bắc Đình làm trò trước mặt mình, tên nhóc này trước mặt cô thì giả
vờ là học sinh ngoan, vừa quay đầu đi lập tức lộ nguyên hình, đem toàn
bộ những lời khuyên bảo tận tình của cô truyền từ tai này sang tai khác.
Cô Chu cầm lấy chén trà uống một ngụm, thở dài nói: "Quên đi, em cũng đã
lớn như vậy rồi, tất cả những lời cô muốn nói chắc hẳn trong lòng em đã
hiểu rất rõ ràng".
"Em hiểu rõ mà" Sầm Bắc Đình chân chó nói.
Cô Chu dừng lại một chút, sau đó do dự nói: "Sầm Bắc Đình, hôm nay mẹ em đến tìm cô".
Sầm Bắc Đình đột nhiên nở nụ cười, thiếu niên tuấn mỹ như được bao phủ bởi
tầng hào quang, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ như tô đậm nét anh tuấn nhưng có phần cô đơn của cậu. Mặt cậu trở nên sắc bén, góc cạnh rõ ràng, cả
người tràn ngập lực công kích, khóe môi theo thói quen nhếch lên, trên
gương mặt vẫn là nụ cười quen thuộc nhưng ý cười kia dường như không
chạm đến đáy mắt.
"Ồ, mẹ em tới à, vậy bà ấy nói gì với cô?" Sầm Bắc Đình lười nhác hỏi.
"Không có gì cả" ngón tay cô Chu vô thức gõ lên mặt bàn.
Trong ngăn kéo bên tay trái có hai thẻ mua sắm Chu Phương Di đưa cho cô Chu,
mỗi phiếu trị giá hai ngàn, hai thẻ này cộng vào chính là bằng tiền
lương một tháng của cô.
Thời điểm đến gặp cô Chu, Chu Phương Di
mặc chiếc váy màu đen, đi một đôi giày rất cao, nhìn qua khoảng hơn 40
tuổi nhưng vì được bảo dưỡng tốt mà làn da trắng nõn không nhìn thấy
được một tia nếp nhăn. Đi theo Chu Phương Di còn có một nam thư ký trẻ
tuổi luôn đứng phía sau bà. Vừa ngồi xuống, còn chưa nói được câu nào bà đã nở nụ cười có ý với cô Chu.
Nhìn Chu Phương Di, cô Chu đã
biết gương mặt cười của Sầm Bắc Đình từ đâu mà có, người khác sẽ không
bao giờ đánh những người hay cười, nhìn Chu Phương Di cười như vậy, ai
cũng thấy mềm lòng.
Tuy rằng trên mặt Chu Phương Di mang theo ý
cười, nhưng lời nói ra không có một câu dư thừa, đối với thành tích của
Sầm Bắc Đình bà không quan tâm đến những môn khác, duy chỉ có tiếng Anh, bà hy vọng tiếng Anh của Sầm Bắc Đình có thể tiến bộ lên, tốt nhất là
trong vòng hai tháng.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
"Mấy tháng nữa tôi muốn đưa Sầm Bắc Đình
sang Canada sinh sống, tất cả thủ tục đều đã làm xong hết rồi" Chu
Phương Di nói tiếp: "Đứa nhỏ này nhà tôi, từ bé đã luôn đối nghịch với
người mẹ này, tôi bảo nó đi hướng đông, nó lại muốn đi hướng tây, giống
hệt ba nó. Hiện tại thằng bé đã lớn như vậy rồi vẫn không chịu hiểu
chuyện, vì vậy tôi muốn nhờ cô giáo quan tâm đến đứa bé nhà tôi nhiều
hơn, không biết thành tích thi cuối kỳ vừa rồi của thằng bé như thế
nào?"
Cô Chu xấu hổ đưa phiếu điểm của Sầm Bắc Đình cho Chu
Phương Di xem. Thành tích của Sầm Bắc Đình vẫn như cũ, toán học cùng vật lý luôn đạt điểm tuyệt đối, chỉ có duy nhất tiếng Anh là điểm hai chữ
số, cố gắng kéo lê ở cuối bảng điểm giống như cố tình phản nghịch xen
vào.
Ý cười trên mặt Chu Phương Di cứng đờ, bà trầm mặc không nói tiếng nào rút ra từ trong túi xách cao cấp một phong bì thật dày đưa
cho cô Chu.
Cô Chu là một cô giáo trẻ tuổi, trước đây cũng từng
được phụ huynh đến tặng quà, nhưng không có ai vừa đến lần đầu đã đưa số lượng lớn như vậy. Cô Chu hoảng sợ vội vàng từ chối, Chu Phương Di cười không nói gì, tuỳ tiện cất lại phong bì tiền vào túi, đến khoá cũng
lười không thèm kéo.
"Vậy cô Chu nhận giỏ trái cây này nhé" Chu Phương Di vẫy tay, thư ký cầm lên một giỏ trái cây, bên trong có đầy táo với cam.
Cô Chu cảm thấy nếu mình vẫn từ chối thì cũng không hay nên đành nhận giỏ
hoa quả đặt xuống bàn, nhưng cô không ngờ phía dưới giỏ vẫn để hai phiếu mua sắm hai ngàn tệ kia.
Vì vậy trước kia cô không muốn quản, bây giờ lại không thể không quản.
Cô Chu thở dài tận tình khuyên bảo Sầm Bắc Đình: "Tấm lòng cha mẹ là đáng
thương nhất trên đời, mẹ em thật sự rất lo lắng nếu tiếng Anh của em
không tốt sẽ không theo kịp chương trình học ở bên kia".
Sầm Bắc Đình trả lời vô cùng thành khẩn: "Em có học, nhưng mà đầu óc không tốt, học không vào được".
Cô Chu tức giận nói: "Em nói đầu óc em không tốt? Đầu óc không tốt mà đạt
điểm tuyệt đối bài thi khoa học tự nhiên? Em cho rằng cô là đồ ngốc à?"
Sầm Bắc Đình nghiêm túc nói: "Cô Chu, cô đang nói gì vậy? Em có lừa ai bao giờ đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!