Nhờ họa được phúc, ngay ngày hôm sau Lý Nguyệt Hoa xuất viện, Ngô Kiến Quân đã đón hai mẹ con họ đến ở nhà lớn.
Cũng trong ngày hôm ấy, Ngô Nhạc Nhiễm đập vỡ cái đèn giá trị mười ba vạn tệ mà Ngô Kiến Quân thích nhất. Cô ấy đứng chân trần trên đống thủy tinh
vỡ, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn: "Nếu ba dám đưa người phụ nữ kia vào
nhà, con sẽ độc chết con trai ba".
Ngô Kiến Quân chán nản lắc
đầu, chỉ tay vào Ngô Nhạc Nhiễm tức giận gầm lên, "Con thật giống mẹ
con, đều có bệnh tâm thần". Những lời này của Ngô Kiến Quân cứa vào lòng cô ấy còn đau hơn thủy tinh cắt.
Vì tránh cho Ngô Nhạc Nhiễm
cùng Hứa Hân xảy ra xung đột, Ngô Kiến Quân sắp xếp cho hai người ở hai
căn phòng tách biệt nhau. Một người ở lầu một, một người ở lầu hai.
Phòng của Hứa Hân ở hướng bắc, có hơi ngược sáng nhưng lại rất lớn,
trong phòng có một chiếc giường đôi, bàn trang điểm, một căn phòng lớn
để quần áo cùng nhà vệ sinh riêng. Trên bàn học, Hứa Hân đặt một quyển
lịch, mỗi ngày trôi qua sẽ gạch một cái, chỉ cần tới ngày thi xong đại
học cũng chính là ngày cô có thể rời khỏi đây.
*
Chân Sầm
Bắc Đình đã hoàn toàn bình phục, lớp thạch cao bó trên chân cũng được
tháo ra. Nhưng sau đó cậu nghỉ học liên tiếp ba ngày.
Đến ngày
thứ tư, cậu trở về trường học mời cả lớp đến tiệm nướng nhà Lý Hiểu Hầu
ăn mừng cậu bình phục. Mọi người đều vui vẻ đồng ý.
"Chuyện lần này của Sầm ca có thể gọi là gì nhỉ?" Lý Hiểu Hầu nói: "A, chính là đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"
Trên bàn mọi người đang ăn uống khí thế ngất trời, bỗng nhiên Sầm Bắc Đình
đặt đôi đũa xuống rồi cầm cốc nước của mình lên, sau đó cậu giơ cao cái
cốc, dùng đũa gõ vào miệng cốc, cười nói "Tôi muốn thông báo cho mọi
người một chuyện".
"Chuyện gì?" Lý Hiểu Hầu dùng đũa gắp lên một miếng thịt bò viên bỏ vào trong miệng.
"Ai da, chuyện gì mà làm nghiêm túc đến vậy".
Sầm Bắc Đình cười cười, cậu nặng nề đặt cốc nước thủy tinh lên mép bàn,
ngón tay để trên bàn đã nắm chặt đến nỗi các khớp xương trở nên trắng
bệch: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là ngày mai tôi phải đi Canada".
*
Trên bàn ăn chớp mắt yên tĩnh lại, mọi người đều ngẩng đầu nhìn Sầm Bắc
Đình. Cách đó không xa, một bàn hét thật to phục vụ thêm đồ ăn, giọng
gọi bà chủ thật sự rất lớn.
Lý Hiểu Hầu ngẩn ra, dường như không thể nào tiếp nhận được sự thật này "Ồ, cậu đi Canada chơi sao? Khi nào thì trở về?"
"Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không thể quay về", Sầm Bắc Đình cầm đôi đũa
lên, cười nhạo một tiếng "Ba mẹ tôi quyết định ly hôn rồi, tôi ở cùng
với mẹ, bà ấy muốn di dân sang Canada, đến cả ba mới cũng tìm xong cho
tôi rồi, mẹ nó, tất cả đều chuẩn bị xong hết rồi..."
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Lý Hiểu Hầu
trầm mặc, "Sầm Bắc Đình!" Cậu ta đột nhiên gầm lên rồi đứng bật dậy. Đèn treo trên bàn ăn khá thấp, Lý Hiểu Hầu đứng dậy đột ngột đụng vào đèn
khiến nó rung lắc, ánh sáng chiếu xuống cũng lúc sáng lúc mờ.
Hốc mắt Lý Hiểu Hầu đỏ bừng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Sầm Bắc Đình, "Vì sao
cậu không nói sớm cho tôi biết! Vì sao bây giờ mới chịu nói?"
Hứa Hân cúi đầu, tay sờ miệng ly thủy tinh.
Trong lòng cô yên lặng tính toán, Sầm Bắc Đình ba ngày vừa rồi không đến
trường học, hơn nữa còn có ngày chủ nhật cuối tuần, khoảng thời gian này cũng đủ để cậu hoàn tất thủ tục chuyển trường. Đối với hồ sơ nhập học
bên Canada, dựa vào tài lực nhà Sầm Bắc Đình, những thủ tục rườm rà đó
có thể được thực hiện mà không cần sự tham gia của cậu. Tất cả những gì
cậu cần làm chỉ là xin nghỉ để đi làm thị thực và tham gia cuộc phỏng
vấn qua video.
Sầm Bắc Đình ngẩn người nghe những lời nói của Lý Hiểu Hầu, nhưng mí mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn cong hình trăng lưỡi liềm.
Cậu không quen có những cảm xúc buồn bã như vậy, những cảm xúc này khiến
cậu cảm thấy khó chịu. Sầm Bắc Đình lại nở nụ cười, cợt nhả nói: "Cậu
làm sao vậy, mặc dù tôi phải đi sang Canada, nhưng cũng không phải sẽ
không trở lại mà, đừng phản ứng như sắp sinh ly tử biệt đến nơi như vậy
chứ, được rồi, được rồi..."
"Sầm Bắc Đình, cậu thật không có
lương tâm!" Lý Hiểu Hầu bắt lấy cổ áo Sầm Bắc Đình khóc nấc lên "Sao cậu có thể làm như vậy? Nói đi liền đi? Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu lâu rồi! Về sau ai chơi bóng với tôi đây?"
Hai người họ là bạn bè đã quen biết nhau bao nhiêu năm, từ lúc còn mặc quần thủng đũng đến hiện
tại. Mặc dù thông tin liên lạc bây giờ đã rất phát triển, nhưng hai
người bọn họ cách nhau cả nửa địa cầu, tình cảm chắc chắn không thể
giống lúc trước ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, lâu dần lòng người
cũng cảm thấy xa lạ.
Lý Hiểu Hầu vừa khóc, mọi người cũng bật khóc theo, ngay cả Thôi Tuệ Lợi cũng với lấy khăn giấy lau nước mũi trên mặt.
Hứa Hân cùng Sầm Bắc Đình không hợp tính nhau, mỗi ngày đều cãi qua cãi
lại, nhưng cứ nghĩ đến ngày mai sẽ không nhìn thấy Sầm Bắc Đình nữa, mũi cô cũng bắt đầu thấy chua xót.
"Mấy giờ ngày mai cậu lên máy bay?"
"7 rưỡi sáng"
"7 rưỡi đã vào học mất rồi, mọi người không đi tiễn cậu được".
"Khụ," Sầm Bắc Đình xua tay nói: "Tiễn cái gì mà tiễn, các cậu muốn trốn học thì cứ nói thẳng".
Nếu là ngày thường, Sầm Bắc Đình nói những câu xấu tính như vậy, Thôi Tuệ
Lợi đã sớm vỗ bàn mắng cậu, nhưng hiện tại cô ấy không có một chút tâm
trạng tức giận nào. "Sầm Bắc Đình", Thôi Tuệ Lợi khóc nức nở: "Tiếng Anh của cậu kém như vậy, sang Canada làm sao mà sống được?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!