Tư Vũ không vùng vẫy nữa, cô nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén còn pha lẫn hờn dỗi, rồi quay mặt đi lấy im lặng làm đối phó.Thật ra trong lòng từng tế bào đang dậy sóng..
Từ những ngón tay bị anh hôn mà trở nên nóng rát, có một luồn điện xẹt qua từng tế bào trong cơ thể.
Lục Hạo nắm cằm cô quay lại không cho né tránh,nhìn khuôn mặt đỏ au của cô,anh biết cô gái nhỏ vốn đang ngại ngùng còn tỏa ra lạnh nhạt..
Càng bí hiểm càng khiến anh bằng mọi cách muốn biết cô là ai..
- Tại sao em không nói chuyện,tôi biết em nói được.Rốt cuộc em là ai?
Tư Vũ nhìn qua người đàn ông mà trong giới kính sợ, lúc này áo sơ mi mở toang vài nút,lộ ra vòm ngực mê người cường tráng và mạnh mẽ..
Hai má Bạch Tư Vũ hồng hồng, cô thở dài lắc đầu vô tội, giơ tay tiếp tục ra hiệu..
- Thật lòng tôi không biết Chú nói gì,xin chú tha cho Tôi có được không.Chuyện chú và ba nuôi là chuyện người lớn.Những gì chú nói từ lúc giờ,tôi thật sự không biết mà..
Muốn bao nhiêu ngây thơ,vô tội đều đủ đánh mạnhvào điểm yếu đàn ông.Người như Tư Vũ là người mà Lục Hạo chưa từng gặp qua..Ánh sáng bên ngoài chiếu vào,từ sau lưng cô bắt sáng nhè nhẹ,chẳng khác gì một thiên thần..
Khiến Lục Hạo xém tý nữa là ưu mê không lối thoát..
Anh cúi đầu cười khẽ, cười cho chính mình..
Khi ngẩng đầu lên,ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Tư Vũ..
Chỉ trong một giây ngắn ngủi,nhưng sóng lưng cô lạnh toát..
- Được rồi,không cần sợ.Do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.Nào để Tôi cho người đưa em về.
Thái độ thay đổi bất ngờ của Lục Hạo khiến Tư Vũ ngạc nhiên..
Anh nghiêm túc kéo lại cổ áo cho cô, còn vuốt tóc cho cô,cưng chiều như một đứa trẻ..
Miệng lẫm bẫm..
- Em vốn là đóa hoa trong nhà kính thì đừng nên học đòi nở hoa ở thế giới bên ngoài.Sẽ rất nguy hiểm có biết không..?
Câu nói này điểm mạnh vào lòng ngực Tư Vũ..
Cô không tỏa ra cảm xúc gì,ngoan ngoãn gật đầu..
Lục Hạo cười khẽ đỡ cô xuống giường, ân cần nắm tay cô ra cửa..