Giữa khung cảnh tối tăm, mưa bắt đầu trít nặng hạt, sấm chớp thay nhau xé nát bầu trời..
Bạch Thiển từng bước đi đến, Bạch Tư Vũ run rẩy, nhưng cố gắng làm cho mình tỉnh táo nhất có thể..
Lần đầu cô thấy bất lực nói không được, thân người lùi về phía sau..
Bạch Thiển thì thào trong tiếng mưa..
- Tư Vũ ba rất nhớ con..
Giới hạng của Bạch Thiển đã không còn cách nào ngăn lại được.Thời gian qua ở Thái Lan không ngày nào Bạch Thiển không nghĩ đến Tư Vũ.Hôm nay ông quyết tìm cách trở về gặp cô.Không ngờ khi đối mặt với Bạch Tư vũ,Bạch Thiển mới rõ ông khát khao cô đến mức nào..
Bạch Thiển ngồi xuống giường, chồm người đến có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trơn bóng của Tư Vũ..
Đêm nay ông không muốn kiềm chế bản thân mình nữa.
Xưa nay luân thường đạo lý gì đó với Bạch Thiển đều chỉ lá rác rưởi..
Kéo lấy Tư Vũ ôm vào lòng hít hà hương thơm của cô..
Ông thì thào mãng nguyện..
- Tiểu Vũ..Tiểu Vũ đừng trốn tránh ba, con không biết ba nhớ con đến mức nào đâu.
Bạch Tư Vũ sợ hãi đẩy ông ta ra, miệng nhỏ cũng chẳng thể phát ra âm thanh nào..
Nhưng cánh tay Bạch Thiển như gọng kiềm,có lẽ do không gian bao phủ bóng đêm.Cộng hưởng với trời mưa,sớm chớp dày đặt.Càng kích thích dục vọng tìm ẩn khao khát trong lòng Bạch Thiển bấy lâu nay..
Mỗi lần Bạch Thiển muốn chạm đến Tư Vũ chỉ cần nhìn cô sợ hãi hay dùng đôi mắt to tròn đẫm nước mắt nhìn ông.Bạch Thiển sẽ không nỡ ra tay.Nhưng đêm nay, màn đêm che phủ ông chẳng thấy gì cả.
Tiếng nức nở yếu ớt của cô cũng bị tiếng mưa gió cuốn lấy..
- Tiểu Vũ ngoan, ba không ngại nguy hiểm vì quá nhớ con mới phải quay về..
- Tiểu Vũ..
Bạch Tư Vũ lần đầu trong đời cảm giác sợ hãi đến như vậy.
Cô cố gắng dùng sức đẩy Bạch Thiển,nhưng ông ta hôm nay dường như không có ý bỏ qua cho cô.
Bạch Thiển thở hỗ hển, dùng sức nhẹ nhàng đã có thể đè Tư Vũ dưới thân.
Cô mặc chiếc váy ngủ dài có tay, dùng chút sức Bạch Thiển xé cổ áo..Theo tia sấm chớp có thể thấy được nửa bầu ngực trắng mịn..