Hướng dẫn viên du lịch: “Ngôi biệt thự
này cũng xây từ thời kì dân quốc, bên kia còn có rừng trúc. Ba cây thông đen đó có hơn trăm năm lịch sử.”
Khách du lịch: “Ở đây không thể vào tham quan sao?”
Hướng dẫn viên du lịch: “Không được đâu. Nếu anh chị tới sớm nửa năm thì còn vào được, bây giờ ở đây không mở
cho bên ngoài nữa, được tư nhân thuê ba mươi năm rồi.”
Khách du lịch: “Wow, mạnh tay thật đấy, ai thuê vậy?”
Hướng dẫn viên du lịch: “Không rõ nữa,
hình như là một phú bà thuê thì phải? Nghe người ta nói một phú bà bao
nuôi một người đàn ông ở đây…”
12.
Sáng sớm, lần đầu tiên hai người cùng đi chợ mua thức ăn.
“Tách tách”, có người chụp lén.
Hạ Xuyên liếc nhìn xung quanh một cách sắc bén.
Tưởng Tốn vỗ vỗ vai anh: “Không sao, giá trị bộ mặt của chúng ta cao hơn một chút.”
Hạ Xuyên gật đầu, xách cái giỏ đi chợ với một cái đầu vịt lộ ra ngoài, tiếp tục đi về phía trước.
Giọng nói xa dần.
Trong biệt thự số 232, Tưởng Tốn vỗ vỗ vai Hạ Xuyên: “Muốn lái một chút.”