"Kha Kha, em đụng phải xe người ta rồi". Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng Trịnh Đan Ny mới gọi cho Trần Kha. Giọng Trịnh Đan Ny loáng thoáng có chút run rẩy, đầu máy bên kia cũng đều loạn thành một chỗ.
"Em trước hết bình tĩnh lại, không được hoảng. Nói cho chị nghe hiện giờ em đang ở đâu?" Cũng may Trần Kha bên này vừa kết thúc ca phẫu thuật, đầu hiện tại vẫn còn tương đối tỉnh táo.
"Được, đứng yên ở đó chờ chị, đừng có chạy loạn đi đâu hết". Đầu bên kia vừa gửi cái định vị, Trần Kha liền cúp điện thoại cầm áo lên chạy đi.
Đến nơi liền thấy một đám cảnh sát giao thông tại cùng chủ xe kia trò chuyện, Trịnh Đan Ny bên này đang được nữ cảnh sát giao thông an ủi dặn em bình tĩnh. Trần Kha bước nhanh đi đến bên cạnh em cùng nữ cảnh sát giao thông nói một tiếng cảm ơn, sau đó đem Trịnh Đan Ny tới xe mình, vừa thuận tay đưa em kẹo đường mình vừa mới mua "Em vào xe đợi chị"
Trịnh Đan Ny ngồi vào bên trong xe, tay cầm kẹo đường nhìn xem Trần Kha bên ven đường lưu loát giúp mình xử lý sự tình, nàng nhớ kỹ khi còn bé bởi vì không thích làm bài tập nên thường xuyên bị mẹ la, Trần Kha liền mang theo mình đi ra ngoài mua kẹo đường "Ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng mình vui vẻ". Nghĩ đi nghĩ lại không để ý nước mắt rốt cuộc không kìm được mà rơi xuống, trong lòng trỗi dậy ủy khuất cùng chua xót không biết từ đâu mà đến.
"Em không phải đang quay phim sao, vì cái gì mà trở về, người đại diện đâu sao không theo em?". Xử lý xong mọi chuyện, Trần Kha trở về mặt lạnh hỏi nàng.
Lúc này, Trịnh Đan Ny giống như học sinh tiểu học vừa mắc lỗi làm sai, mỗi chữ mỗi câu trả lời Trần Kha "Ngày mai không có phần em quay nên em muốn trở về thăm mẹ một chút, cũng muốn gặp....chị"
Đối với chuyện tối nayTrần Kha vừa tức vừa nghĩ mà sợ "Vậy thì chờ ngày mai trở lại không được sao? Hiện tại ba giờ sáng ra đường gặp nguy hiểm làm sao bây giờ, tốt xấu gì cũng nên để người đại diện hay trợ lý đi theo"
"Lỗi em, em chịu, chị đừng nói cho người đại diện nếu không chị ấy lại la em"
"Em đêm nay ở lại đây đi, ngày mai rồi về nhà thăm dì"
"Chị không ở nhà sao" Trịnh Đan Ny lại nhìn thấy Trần Kha cầm chìa khóa xe rồi đổi giày
"Bệnh viện còn có việc"
Nghĩ đến Trần Kha vứt xuống công việc đến giúp mình giải quyết hậu quả, Trịnh Đan Ny trong lòng càng khó chịu hơn "Thật xin lỗi..."
"Đồ của khách trên đầu giường, khăn mặt cùng bàn chải trong tủ đều là đồ mới hết. Giờ chị đi".
"Rầm" Một tiếng cửa phòng đóng lại cũng đánh vào trong lòng Trịnh Đan Ny một cái.
Ra tới cửa Trần Kha liền bắt đầu ảo não, có phải khi nãy mình đối với Trịnh Đan Ny thái độ quá mức rồi không, một đứa con gái hơn nửa đêm từ một cái khác thành thị về thì gặp tông xe, cảm xúc hiện tại khẳng định vẫn là không ổn định mà mình lại thái độ giống như dùng giọng thẩm vấn kẻ có tội đối đãi em ấy. Lái xe vòng quanh thành phố cuối cùng lại đi đến bờ sông hóng gió, vào thời gian này rạng sáng gió vẫn là đủ lạnh, cũng tốt, càng giúp cho đầu não tỉnh táo lại.
Về nước mấy năm này lại nhớ đến khoảng thời gian tại Mỹ bốn năm kia thường xuyên bị một chuyện làm cho bối rối, thường thường giày vò bản thân nàng đến đầu óc choáng váng không thể tập trung làm gì khác.
"Trịnh Đan Ny, em là đang làm cái gì!" Trần Kha chịu đựng nộ khí đẩy ra cánh tay của nàng
"Kha Kha..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!