Nửa năm sau bộ phim của Trịnh Đan Ny tham gia nhận được rất nhiều sự khen ngợi của khán giả, độ nổi tiếng cũng vì đó mà tăng lên rất nhiều, sau bộ phim đó cũng có rất nhiều nơi có tiếng tăm mời Trịnh Đan Ny làm đại diện. Ngay tại thời điểm nhân khí ở mức đỉnh cao thì lại xuất hiện nhiều bài báo tin đồn, có ảnh chụp Trịnh Đan Ny cùng nam chính nhiều lần ra vào khách sạn, quán ăn đêm, cũng vì những tin đồn này mà có nhiều nhà báo viết khinh bỉ nói sinh hoạt cá nhân của đỉnh lưu mà thối nát. Trên mạng cũng xuất hiện nhiều người với cái danh "bạn học cùng cao trung" đứng ra vạch trần thời đi học của nàng ăn chơi sa đọa. Trong lúc nhất thời tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, lại có thêm hàng loạt các chó săn nằm vùng, nơi ở hiện tại của Trịnh Đan Ny luôn nằm trong tầm ngắm.
Trần Kha vẫn nhờ đám thực tập sinh mới biết được tin tức, đám nhỏ này không có việc gì làm liền ngồi nói một đống chuyện trên trời dưới đất, mới đầu người đi ngang qua cũng không chú ý nhiều, về sau ai lại ngờ được thành nguyên cái khu tám chuyện, Trần Kha ra ngoài ăn một bữa cơm thì nghe bàn bên mắng người, giống như hiện tại tất cả mọi người hận không thể làm Trịnh Đan Ny biến mất vậy.
Trần Kha nhiều lần cố gắng liên lạc với Trịnh Đan Ny, kết quả là không ai bắt máy, may mắn là nhận được cuộc gọi của người đại diện đành tìm cách gặp mặt em. Ban đêm, Trần Kha nghe lời chỉ dẫn liền theo lối nhỏ tiến tới nơi ở của Trịnh Đan Ny, người đại diện cũng sớm ngồi ở phòng khách chờ nàng.
"Trần bác sĩ, nghe danh đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp người thật", Người đại diện con mắt không che giấu chút nào dò xét Trần Kha từ đầu đến chân.
"Hân hạnh gặp mặt" Trần Kha tháo xuống găng tay bắt lấy tay chào người đại diện.
"Các bác sĩ nghe nói bình thường tay cũng lạnh thuật, chỉ là Trần bác sĩ đây hình như tâm cũng lạnh như vậy"
Trần Kha nhất thời không biết nên trả lời làm sao đành đứng im nhìn.
"Đi theo ta" Người đại diện dẫn Trần Kha lên lầu hai đi đến trước cửa một căn phòng.
"Em ấy...vẫn còn ổn chứ?"
"Bác sĩ Trần muốn biết như thế nào thì tự mình vào xem đi"
Hướng cầu thang trở lại phòng khách, người đại diện quay lại nói "Lúc vừa mới xảy ra chuyện em ấy không muốn để cho Trần bác sĩ đây biết, em ấy sợ ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của bác sĩ. Trần bác sĩ, hy vọng người đây người xứng đáng với khoảng thời gian Trịnh Đan Ny chờ đợi nhiều năm như vậy, đừng để tôi cảm thấy Trần bác sĩ ngoài cái danh bác sĩ ra chỉ là kẻ bạc tình bạc nghĩa."
Tay Trần Kha nắm chốt cửa đứng yên tại chỗ khi nghe những lời đó, sau cấp tốc khôi phục cảm xúc sửa sang lại quần áo, mở cửa tiến vào phòng.
Gian phòng bên trong không có mở đèn, xung quanh chỉ là một mảng tối đen, nàng dùng đèn pin di động tìm kiếm công tắc mở đèn lên, liền thấy Trịnh Đan Ny đang co ro một mình một góc bên sô pha.
Trần Kha chậm rãi đến gần, Trịnh Đan Ny nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch tựa hồ là vừa khóc qua nên con mắt có chút sưng đỏ, tóc có chút lộn xộn mà ngón tay thì khư khư giữ lấy tấm chăn đang khoác trên người.
Nghe được động tĩnh Trịnh Đan Ny mở miệng:
Em không đói bụng, mọi người ăn trước đi"
Nghe được câu này, Trần Kha vừa định mở miệng trách em ấy vì sao không ăn cơm nhưng lại không đành lòng, cẩn thận từng li từng tí đắp áp đôi tay mình lên tay Trịnh Đan Ny:
"Là chị"
Trịnh Đan Ny ngơ ngẩn, mở to mắt thấy được người mình nhung nhớ hơn nửa năm không gặp, không giống như những lần khác vui vẻ hô hào, lần này Trịnh Đan Ny vội vàng đem tấm chăn kéo cao hơn nữa gào lên:
"Ra ngoài! Chị mau ra khỏi đây! Là ai cho chị bước vào đây hả!", cảm thấy rất mất mặt, nàng không thể để cho Trần Kha thấy được dáng vẻ tệ hại này của mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!