TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phượng Ngân nhìn vào, phát hiện hình ảnh phản chiếu trong xô nước đã biến thành cảnh sắc căn nhà của lão Nguyễn Hải Phong nhìn từ trên mây xuống, cứ như thể dùng máy ảnh bay để mà ghi hình vậy.
Điền Quý búng tay đánh chóc một cái, cười:
“Khó xem thì tôi đổi góc khác nhé?”
Bấy giờ, quả đúng có bảy con lợn đang lò mò đi lại quanh căn phòng, con thì loanh quanh ở sân sau, con thì luẩn quẩn trên mái nhà.
Được lệnh của Điền Quý, hình ảnh trong xô nước kéo gần vào, giúp Phượng Ngân thấy rõ hình dáng bọn lợn ma.
Lũ lợn con nào con nấy chắc phải hơn tạ, ổ bụng bị phanh ra một nhát từ cằm cho đến tận chân sau.
Thay vì bốn chân của loài eng éc bình thường, bọn này có bốn bàn chân trông như chân người.
Chỗ dưới cổ lợn có một cái khe nhỏ, máu chảy ra ồ ồ, ướt đẫm cả gạch lát mái.
Phía trên cổ thì mọc ra nửa thân trên của một người, có một cụ già tám mươi, hai đứa trẻ mới lên mười, và bốn người trưởng thành.
Xem ra đấy chính là người nhà của vị khách kia, cũng như hai sư thầy vắn số.
Gương mặt của hai vị Khai Tâm, Minh Đăng là đáng sợ nhất bọn.
Như những người khác thì có lẽ đã bị lũ lợn quỷ này khống chế rồi, trên mặt chỉ biết cười toe toét một điệu cười quái đản và đáng sợ, đôi mắt trắng dã chảy ra lệ máu thôi.
Hai người kia hình như vẫn còn đang chống cự, nên nửa bên mặt thì khô đét, răng cắn chặt, mắt khô và đờ ra nhưng vẫn còn thấy được con ngươi.
Nửa bên mặt khác thì da dẻ căng mịn như trẻ con, tròng mắt trắng dã, miệng nhếch lên cười một điệu ác độc.
Bọn nó vừa đi vòng quanh, vừa gõ cửa, vừa gọi:
“Ra đây.
Ra đây nào...”
Trong một thoáng, Phượng Ngân cảm giác như giọng người ban nãy là giọng chị gái mình, hoặc giọng một người quen mà cô nàng đã lâu rồi chưa gặp.
Dù rõ ràng mắt thấy đấy là lũ quỷ lên tiếng, nhưng trong lòng bỗng xuất hiện ý muốn vùng dậy trả lời.
Cô nàng lắc mạnh đầu, dằn cái ý định này xuống.
Người nhà Nguyễn Hải Phong hình như cũng muốn đáp, nhưng há mồm không nói nổi lấy một chữ.
Phượng Ngân đoán đấy ắt hẳn là công dụng của lá bùa Điền Quý mới dán ban nãy, nên rốt lại cũng không để ý đến nữa.
Cô nàng thấy mấy con quỷ cũng có lấy tay ấn cửa, nhưng cửa nẻo của căn phòng như có gắn keo, bọn chúng đẩy phát chán cũng chẳng si nhê gì nổi.
Bấy giờ, cô nàng mới ngó sang chỗ Quý, hỏi:
“Này.
Tại sao bọn nó không phá cửa mà vào luôn, việc gì phải khổ sở thế?”
“Không phải không muốn, mà là không thể.
Nước khác thế nào thì tôi không rõ vì chưa có điều kiện đi ngó nghiêng, nhưng ở nước ta, âm dương đều có luật lệ.
Cõi trần là của người, vậy nên mới được gọi là nhân gian, nhân giới.
Mặc xác là thần thánh hay ma quỷ, yêu quái hay thú thần, không phải thích làm gì thì làm, đều phải chịu hạn chế nhất định cả.
Nếu như dám cả gan trái luật, giới hành giả sẽ không để yên, hoặc tồi tệ hơn là khiến cho thế giới này bài xích.”
Điền Quý nói.
Cô nàng mới tiếp:
“Thế mà lúc nãy tôi thấy chúng nó tài phếp đáng sợ lắm, khiến thật thật giả giả cứ mơ hồ đi.”
“À.
Cái cô trông thấy nó không hẳn là ảo ảnh đâu.
Nói sao nhỉ...!cứ nghĩ nó là môt nơi này khác đi.
Bọn quỷ bày trận pháp hòng biến căn nhà này thành đất chết.
Nếu chẳng may chúng mà thành công thì đừng nói là xôi lá dứa, tôi có dán bùa chi chít chúng nó cũng phá được cửa mà xông vào, liên hoan xác thịt với cả lũ chúng ta một lượt.
Lúc đấy cô mà còn không tỉnh thì đừng trách tôi bỏ của chạy lấy người.”
Anh chàng bèn đáp.
Phượng Ngân bật cười, bảo:
“Này, anh không thấy đây không phải thời điểm phù hợp để đùa kiểu đấy à?”
“Thế à? Mà...!nếu chuyến đi này của tôi và cô mà có một ngày được viết thành truyện kinh dị chắc tay tác giả bị chửi xói máu đầu đấy nhỉ?”
Điền Quý ngả ra ghế, nói.
Phượng Ngân hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tự thấy đúng là những lần xông xáo này với anh chàng, hiếm khi nào hai người họ có cảm giác khẩn trương hay bí bách.
Có lẽ đúng như anh ta nói thật, nếu đây là tiểu thuyết kinh dị thì tay tác giả thất bại thảm hại rồi.
Cũng như lần này vậy...
Bên ngoài có quỷ lợn gõ cửa, người trong phòng lại nhởn nhơ ngồi quan sát, cứ như là xem truyền hình thực tế.
Phượng Ngân bỗng nghĩ đến một chuyện, bèn quay sang:
“Này.
Có phải anh ngăn cản tôi là vì sợ cảnh trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi không?”
Ông chài mà cô nàng nhắc đến chính là ông cụ của nhà họ Nguyễn, cứ như lời Điền Quý nói thì đã tìm cách tu thành quỷ tiên.
Anh chàng nhún vai:
“Có thể có, cũng có thể không, ai mà biết được?”
“Anh không cố tình làm ra vẻ thần bí thì chết à?”
“Nếu tôi nói tôi mà không làm thế này thì có một nghìn cái mạng cũng chả đủ chết, cô tin không?”
Câu trả lời của Điền Quý khiến Phượng Ngân phải yên lặng suy ngẫm.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới