TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phượng Ngân nghe thấy đối thủ sắp tới rất có thể là Vân Kiếm – một trong Thất Kiếm Thánh mà hai bàn tay đổ mồ hôi ào ào, trống ngực đập thình thịch.
Cô nàng liếm cặp môi khô khốc một cái, xoay binh khí trong tay vài lần.
Điền Quý bỗng vỗ vai cô nàng một cái, hỏi:
“Này! Bình tĩnh thôi.
Có phải đi chết đâu mà căng thẳng thế?”
“Đối thủ là kiếm thánh, đâu phải hạng dễ ăn gì? Chưa chắc gì tôi chống được trăm chiêu với chị Năm đâu, anh có đánh giá tôi quá cao không đấy?”
Phượng Ngân cười khổ.
Điền Quý mới bảo:
“Yên chí, có tôi hỗ trợ.
Mà gớm, trăm chiêu là ngon ăn rồi.
Nói cho cô biết trận đánh hồi hôm tôi chưa đỡ được mười chiêu đã trọng thương tí thì toi rồi đấy.”
“Anh nhận ra càng nói thế thì tôi càng thấy lo không?”
“Ờ nhỉ? Thế tôi đổi một cách nói khác nhé: cảnh báo luôn là lần này không gọi được U Minh đạo lên để mà dọa con ả đâu, nên nếu cô mà không cầm cự nổi thì xong đời cả đám.
Mà nhắc mới nhớ, khéo cứ tránh voi chẳng xấu mặt nào, tí nữa tranh thủ hỗn loạn mà chạy chắc vẫn còn kịp đấy.”
Điền Quý nhún vai.
Phượng Ngân bật cười, bảo:
“Gì đây? Không ngờ anh mà cũng có lúc sợ người khác một phép thế đấy.”
“Cũng đành chịu.
Lần trước va chạm tí thì đi đời nhà ma rồi.
Người ta bảo chim sợ cành cong mà.”
Anh chàng tuy nói bằng giọng nghiêm túc, nhưng mặt cứ câng câng lên, thành ra Phượng Ngân nhìn mà chẳng biết đâu mà lần.
Điền Quý thật sự sợ Vân Kiếm, hay anh ta lại diễn trò? Cô nàng quả thực không sao nói rõ được.
Đúng lúc này, gió bên ngoài bắt đầu mạnh lên, tiếng gió rít qua khe cửa nghe vù vù như cơn giông sắp nổi.
Trong phòng, cái đèn duy nhất bắt đầu chập chà chập chờn, lúc bật lúc tắt.
Hai mảnh ngọc vỡ trong tay Điền Quý chợt sáng rực lên, ánh tím chan hòa tỏa ra, trong ánh đèn điện nhập nhàng trở nên cực kì diễm lệ.
Hương hoa luồn qua khe cửa, có nét thanh của hoa sen, đầm của hoa nhài, khiến người ta như mê như say.
Phượng Ngân vốn cũng bị ảnh hưởng phần nào, nhưng nhờ có cái chun buộc tóc Lê Thị Năm tặng mà cô nàng tỉnh lại ngay tức khắc.
Vừa đúng lúc này, Điền Quý trỏ tay lên trần nhà, nói:
“Người chơi thứ hai đến rồi đấy.”
Anh chàng vừa dứt lời, thì trên nóc nhà đã có giọng nói đanh như sấm rền cất lên:
“Một đám quỷ chưa tu hành được mấy năm đã dám đến hại con cháu của bổn tiên?”
Điền Quý như thể biết trước Phượng Ngân sẽ nói gì, bèn hóa phép để cái xô lại có thể theo dõi những chuyện xảy ra ở ngoài sân thêm lần nữa.
Bấy giờ, chỉ thấy trên nóc nhà có một lão già mặc áo liệm, tay chắp sau lưng, đứng đối diện với bảy con quỷ lợn.
Lão già này trừ da dẻ trắng bệch, cặp mắt thỉnh thoảng phát ra ánh sáng màu tím yêu dị và gu ăn mặc có vấn đề ra, thì chẳng khác nào người còn sống.
Nếu như không có Điền Quý nhắc trước, khéo Phượng Ngân còn tưởng đấy là một ông lão cao nhân nào đó đi ngang qua, ngứa mắt bọn quỷ nên ra tay thu phục.
“Một cái thây tu quỷ tiên được có nửa mà đã dám to mồm?”
Đám quỷ lợn cũng gườm ghè lại, trong lời nói lộ rõ vẻ coi thường, không thèm để lão già luyện quỷ tiên vào mắt.
Phượng Ngân thầm nghĩ:
“Nếu không phải mình và Quý xuất hiện, người nhà lão Phong đã chết cả rồi.
Bọn nó chẳng coi lão ta ra gì cũng dễ hiểu.”
Nhưng cái lão quỷ tiên kia thì hình như không hề nghĩ vậy.
Câu nói của đám quỷ lợn làm mặt lão tối sầm cả đi, có vẻ nóng máu lắm.
Gió quanh người lão càng lúc càng thổi mạnh, khiến mớ tóc dài đến tận thắt lưng của lão ta cứ tốc ngược lên.
Đám quỷ lợn thấy thế, bèn xúm vào một chỗ, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lão ta.
Điền Quý thấy cảnh này, buột miệng:
“Mẹ nó.
Đừng bảo tí nữa lão ta hét lên the thé rồi tóc đổi màu, tự nhiên mạnh lên gấp bội nhé.”
“Nhưng lão ta cũng không vừa, bọn quỷ lợn dè chừng lão ta thế cơ mà.”
Phượng Ngân bèn bảo.
Anh chàng nghe thế thì nhún vai, cười khẩy:
“Chả có chuyện đó đâu.
Chúng nó đang bị thương, làm thế trước là để tranh thủ hồi phục, sau là giả vờ yếu thế cho lão già kia mất cảnh giác đấy.
Cứ nghĩ mà xem, lão này đang lúc hứng khởi, đột nhiên bọn chúng hiển lộ thực lực, đạp lão í xuống dưới chân.
Đúng là gian như quỷ sứ.”
“Thế nhưng sao bọn chúng biết là lão ta sẽ mắc câu?”
“Cô tưởng bọn nó thừa hơi mà nói một câu vu vơ thôi à? Câu đó là để khích tướng đấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới