TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Thực ra con ma đó nó có thể thôi miên người khác, như loài mực nháy ấy.
Cô càng chìm đắm lâu trong ảo ảnh của nó thì người càng ngả dần về phía mặt sông.
Sau đó thì ùm một cái, nó thò tay nhấn cô xuống đáy nước.
May mà tôi gọi kịp, không là chỉ có cách nhờ anh chó trắng sai người vớt cô lên thôi.”
Điền Quý vươn vai trên chiếc thuyền thúng tròng trành, nói.
Phượng Ngân ngập ngừng một thoáng, rồi hỏi:
“Thế...!tại sao anh không đánh thức tôi ngay?”
“Cô có vẻ đang được xem một cảnh mà cô cần phải xem.” – Anh chàng nhún vai một cái, rồi đế thêm rằng: “Con định săn cô là một con thông minh đấy.”
Phượng Ngân thở dài, nói:
“Cần xem hay không còn phải xem nó có công dụng gì không cái đã.”
“Thất bại rồi à?”
“Đại khái là thế.”
Sau khi cô nàng trả lời, Điền Quý bèn ngồi nhỏm dậy, bảo:
“Cũng nên về rồi.
Trời cũng bắt đầu khuya rồi đấy.”
Hai người bỏ con thuyền thúng, leo lên cầu tàu.
Điền Quý không quên khiếu nại vụ Phượng Ngân bị một con mực ma tấn công ngay trên sông với lão Táo Quân.
Ông lão nghe xong, vừa ngoáy mũi vừa càu nhàu:
“Mẹ.
Dạo này chúng nó gan cùng mình, dám vuốt râu hùm à?”
Thành quả của cuộc ăn vạ là một bầu rượu do chính tay Táo Quân ủ.
Điền Quý nhét tọt cái bầu vào túi quần, cười khanh khách ra chiều khoái chí lắm.
Người ngoài nhìn vào, mười người chắc chắn hết tám chín sẽ tả dáng vẻ hiện giờ của anh chàng bằng bốn chữ “tiểu nhân đắc chí”.
Hai người lần nữa đi dọc con đường ven sông.
Trời về khuya, cái nóng oi ả của ngày hè đã dịu bớt lại.
Gió mang cái hơi thở sông nước trào tới, phả vào trong mùi hoa ban đêm.
Hai người thưởng hương, hóng gió, rốt lại chẳng muốn về quán trọ ngay.
Thế nhưng, đi chưa được bao xa thì bỗng nhiên nghe tiếng sấm nổ vang rền, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi tí tách.
Cơn dông bất chợt của ngày hè đánh ập tới, làm cả hai chẳng kịp trở tay.
Điền Quý bỗng chỉ về phía trước, bảo:
“Chỗ kia có cái đình nghỉ mát kìa.”
Hai người vội vàng chạy ào về phía cái đình, lấy mái che trú tạm cho qua cơn mưa trước mắt.
Trong đình kê một cái bàn đá, trên kẻ sẵn bàn cờ tướng, với ba hàng ghế gắn dọc theo lan can.
Điền Quý chạy sau Phượng Ngân một quãng khá xa.
Sau cuộc chạy ngắn, cô nàng thì vẫn tỉnh bơ như không, còn anh ta lại ngồi bệt xuống thở hồng hộc như con trâu mới kéo cày xong thuở ruộng.
Cơn mưa bắt đầu trĩu hạt.
Phượng Ngân ngồi trên băng ghế, tay thò ra ngoài hứng lấy mấy hạt mưa, miệng ngâm nga một giai điệu mà Điền Quý không nhận ra nổi.
Anh chàng cũng không chịu kém, tay chắp sau lưng, mũi hếch lên trần, bắt đầu ngâm thơ:
“Buổi sứ trình đêm mưa dặm tuyết,
Bạn cố tri mảnh nguyệt quan san.
Rạng ngày đến cửa Đồng Quan,
Tiếng xưa ‘thập khứ nhất hoàn’ là đây.”
“Không ngờ anh cũng biết cái thú tao nhã như thơ đấy.
Nhưng mà nội dung thì...!có hơi mang tính trù ẻo quá không?”
Phượng Ngân nghe xong, bèn cười tán thưởng.
Điền Quý nhún vai:
“Trả thù cô hồi ở chùa Trấn Long đấy.
Sao? Không phục à?”
Cô nàng lè lưỡi, bảo:
“Loại miệng quạ đen như anh nói sao ngược nấy, có khi càng rủa tôi càng may mắn ấy chứ!”
Tiếng cười vãn dần, hai người lại im lặng.
Mưa vẫn rả rích không dứt.
Rốt cuộc, Điền Quý hít một hơi thật sâu, giống như đã đưa ra được một lựa chọn khó khăn.
Anh chàng ngập ngừng một chốc như để chọn từ, rồi nói:
“Có câu này tôi phải nói thẳng, có gì cô bỏ quá cho nhé.”
“Không ngờ Điền Quý nổi danh ‘mồm như cái đít vịt’, ăn nói chả nể nang ai bao giờ lại phải hỏi ướm tôi thế này à? Anh làm tôi thấy vinh hạnh đấy anh Quý ạ.”
Phượng Ngân đáp.
Điền Quý gật đầu, đoạn nói, mặt lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
“Tôi nghĩ chạy trốn khỏi vấn đề mãi mãi cũng không phải là cách giải quyết.
Cái cô sợ đó là việc phải thừa nhận chị cô đã thay đổi, không còn giống con người năm xưa nữa mà trở thành kẻ tàn nhẫn máu lạnh như Vân Kiếm, đúng không? Cô không biết phải đối diện với cô ta ra sao, nên mới dùng dằng mãi?”
Phượng Ngân thở dài, cụp mắt, giọng hạ xuống, nửa như chất vấn, nửa như nỉ non:
“Anh bảo tôi phải làm gì bây giờ?”
“Nếu bảo bằng mấy câu mà giúp cô chấp nhận chuyện đó ngay thì tôi xin chịu.
Tôi mà làm được thế thì đi làm hành giả làm quái gì cho nguy hiểm, mở phòng tư vấn tâm lý cho nó khỏe.
Nhưng, tôi nghĩ có một câu cần phải nói với cô.”
Điền Quý hắng giọng, cố tình né ánh nhìn chờ mong của cô bạn đồng hành, đoạn tiếp:
“Thường thường, sau những biến cố rất lớn trong đời, con người ta sẽ thay đổi.
Tốt lên có, xấu đi cũng có luôn.
Mà đời người thì có biến cố nào to lớn hơn được cái chết đâu? Thế nên...!ờm...!cô hiểu tôi muốn nói gì mà.”
Phượng Ngân ngó anh chàng một lúc, rồi bật cười, hỏi:
“Hiểu? Hiểu gì? Anh nói rõ ra xem nào.”
Thấy Điền Quý lóng ngóng mất một lúc, cô nàng mới hạ giọng, bảo:
“Chuyện ấy không phải tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng...!chị ấy thay đổi như trời với vực thế nào anh cũng biết đấy.
Tôi không biết phải chấp nhận chuyện này như thế nào cả.”
Anh chàng bỗng “a” một cái, bảo:
“Này! Hay thôi cô cứ quên hết chuyện hôm nay đi là xong.”
“Sao bỗng dưng lại nói thế?”
Phượng Ngân quay lại, tròn mắt nhìn anh bạn đồng hành.
Điền Quý cười dài, bảo:
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới