TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Anh lựa chọn cái lúc này để bắt tôi gồng gánh? Ác gì mà ác như con tê giác thế?”
Phượng Ngân vừa xoay Lục Chuyển, vừa liếm đôi môi khô khốc.
Những cái thây khiến cô nàng thấy cực kì áp lực, có khi còn hơn cả lần mặt đối mặt với vua ma rừng.
Điền Quý nhún vai:
“Cũng đành chịu.
Mấy ngày nay phải đánh liên tiếp mấy trận đại chiến liền, hàng tích trữ của tôi cạn rồi.
Không có đồ nghề thì tôi bày trận bằng niềm tin và hy vọng à? Tôi là thầy phong thủy chứ có phải phù thủy đ* đâu?”
Trước câu thú nhận có phần muộn màng của anh bạn đồng hành, Phượng Ngân chỉ còn biết hít thở thật sâu, cố gắng tập trung tinh thần cho trận khổ chiến sắp tới.
Điền Quý nhìn quanh ngó quất một chốc, rồi tiếp:
“Ít nhất là vẫn còn một điều may mắn.”
“Là?”
Cô nàng đáp gọn, cố không để bản thân bị cuốn vào cuộc nói chuyện với anh chàng.
“Vân Kiếm rất có thể sẽ không xuất hiện được.
Mưa to thế này, thuật dùng mây mù làm kiếm của ả ta chắc hẳn sẽ bị ảnh hưởng nặng, thậm chí không thành hình được cũng không chừng.
Hà hà, đúng là người tính chẳng bằng trời tính, ông trời có mắt.”
“Ý anh là...!chuyện này cũng nằm trong tính toán của chị ấy?”
Phượng Ngân sững người, ngoái sang hỏi.
Điền Quý chỏ mặt sông, bảo:
“Tập trung vào, kẻo chúng nó vặn cổ cả hai bây giờ.”
Chờ cô nàng quay ra chỗ con sông, anh chàng mới nói tiếp:
“Mục đích của Vân Kiếm khéo không phải dụ cô xuống mộ, cũng không phải hại lão cóc.
Cái con ả muốn làm là kéo dài thời gian và tiêu hao hết hàng tồn của tôi! Nghĩ mà xem, một thằng thầy địa lý mà không có đồ nghề thì bày trận bằng gì? Kế này thâm dộc đấy chứ?”
Điền Quý nói đến đây, bỗng bật cười:
“Nhắc mới nhớ.
Ban nãy có vẻ tôi vạ miệng rồi nhỉ?”
“Có ý gì đây?”
Phượng Ngân hỏi lại, mắt vẫn dè chừng những cái thây thẳng đuột đang trôi giữa dòng sông.
“Thì cái vụ cái chết thay đổi con người ta ấy.
Nói sao thì nói, tôi cũng là người đã giết Vân Kiếm, thế nên rốt cuộc cô ả thay đổi như thế vẫn là do tôi.
Sao nào? Thời cơ tuyệt hảo để xiên thằng này một nhát đấy.”
Điền Quý vừa nói, vừa cười khanh khách.
Thái độ của anh chàng khiến Phượng Ngân đâm bực mình, bảo:
“Lúc này mà anh còn có tâm trạng để đùa à?”
“Biết sao được? Tôi vô dụng rồi.
Xông lên đi nào nữ anh hùng, cùng lắm thì mười tám năm sau lại làm một nữ hiệp đầu đội trời chân đạp đất tiếp.”
Điền Quý dẩu môi, chớp chớp mắt với cô nàng.
Phượng Ngân giơ nắm đấm, nói:
“Anh ngứa da rồi đấy phải không?”
Điền Quý một tay che đầu, một tay gạt nắm đấm của cô nàng sang một bên, lại trỏ ra phía dòng sông:
“Cẩn thận.
Chúng nó đánh tới rồi kìa!”
Mưa dập, gió tát, cái đình liêu xiêu dưới bóng đèn đường trông lại càng thêm nhỏ bé.
Bát Long Cẩu đứng chặn cửa đình, nước mưa thấm ướt bộ lông khiến nó xẹp xuống, làm con cún trông cứ như thể bị teo đi một nửa.
Nó nhe hàm răng trắng ởn ra, cứ thỉnh thoảng lại sủa về phía con đường trước cửa ngôi đình.
Những dấu chân ướt đẫm cứ đi đi lại lại, lòng vòng dưới ánh đèn đường mà không dám tiến thêm một bước nào cả.
Phượng Ngân đạp một chân lên lan can, một tay kéo cung Chu Tước.
Mũi tên bằng ngọc hỏa xuất hiện, ánh lửa màu lưu li hắt lên bãi cỏ, khiến những bóng người đen thui với cặp mắt đỏ lòm phải hiện ra.
Cô nàng thả tay, mũi tên lửa xé gió, đâm thủng màn mưa lao về phía những cái thây lênh đênh giữa dòng nước.
“Thế nào? Trúng không?”
Điền Quý đứng đằng sau, đưa cả hai bàn tay lên làm ống nhòm, hỏi.
Phượng Ngân bảo:
“Xuyên thủng đầu một cái rồi.
Nó vừa chìm xuống.
Không! Lại nổi lên rồi!”
Cô nàng chặc lưỡi, không ngờ những thây quỷ này thậm chí không hề e ngại ngọc hỏa.
Điền Quý búng tay đánh “chóc” một cái, bảo:
“Bây giờ thì có cách này để thoát thân đấy, nhưng cũng là chiêu uống thuốc độc giải khát thôi.”
“Chuyện đấy tính sau.
Giờ mà trời tạnh mưa là toi mạng đấy.”
Phượng Ngân nói, giọng hơi có vẻ thảng thốt.
Điền Quý thở dài, lấy trong túi quần sau ra một lá bùa màu đen.
Lập tức, một mùi thối đến long óc tỏa ra khắp cả ngôi đình nhỏ.
Khói đen lượn lờ trên từng con chữ viết trên tấm bùa, chỉ nhìn liếc qua thôi cũng khiến Phượng Ngân cảm thấy bất an.
Tấm bùa vẽ hình một con mãng xà ba đầu, sau lưng có đôi cánh khổng lồ.
Bùa không rộng, nên sáu con mắt rắn cũng bé tẹo, nhưng rất có thần.
Lá bùa chợt phát ra tiếng nói ồ ồ, nặng nề, nghe cứ như tiếng máy bơm công nghiệp:
“Gan mày to bằng trời đấy thằng ranh con!”
Điền Quý nhăn mặt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, gân xanh trên trán nổi lên cồm cộm.
Tay anh chàng cầm lá bùa đen cứ chúc xuống, như thể tấm giấy màu đen ấy nặng trĩu ra vậy.
Phượng Ngân nuốt khan một cái, hỏi với cái giọng è è ở cổ:
“Anh...!không định...!thả con này ra đây đấy chứ?”
“Không.”
Thấy Điền Quý phủ nhận, cô nàng mới hơi bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới