TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cái cây khế còng queo ngập trong lửa đỏ.
Cành lá bị thiêu rụi phát ra những tiếng kêu khóc rên la, nghe mà thấy não nề thảm thiết.
Khế rơi bình bịch xuống đất, lớp vỏ ngoài bị cháy khét tróc xuống, để lộ ra hình dáng thật sự của chúng.
Đấy nào phải những quả khế bình thường, mà là những quả tim đỏ lòm, còn đập bình bịch.
Mấy cái ống động mạch, tĩnh mạch ngoe nguẩy như sống lại, rồi kéo quả tim lết trên mặt đất, bò về phía hai người.
Phượng Ngân giơ cung Chu Tước định bắn, thì Điền Quý đã ngăn lại.
Anh chàng nhẹ giọng:
“Thôi đi.
Chúng nó không làm gì được mình đâu.”
Lúc này, nhìn từ xa, cây khế bốc cháy hệt như một người, đang quằn quại trong đám cháy vậy.
Cảnh tượng vừa thê lương vừa kinh khủng khiến Phượng Ngân rùng mình, chẳng biết đã nổi hết cả da gà da chó lên từ bao giờ.
Lúc cây khế cháy hết thành tro, thì để lộ ra một cái cửa hầm dẫn xuống lòng đất.
Điền Quý quay sang cô nàng, nói:
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chỉ sợ anh thôi.”
Phượng Ngân đáp gọn.
Qua lời kể của Điền Quý, cô nàng không dám tưởng tượng nếu cái tên mộ chủ kia chạy được ra ngoài, thì hắn sẽ gây nên tai họa gì cho xã hội.
Thành thử, bất kể là về công hay về tư, đây là một trận đánh mà bọn họ không thể tránh được.
Điền Quý cười nhăn nhở:
“Thế nhưng tí nữa cô sẽ phải chịu khổ một chút đấy.”
“Chút chuyện vặt, có nhằm nhò gì?”
Phượng Ngân nhún vai.
Hai người lần theo bậc thang bằng đá, đi xuống một con đường hẹp.
Trên trần nhà rủ xuống những sợi dây leo, thân mọc đầy những quả cây phát sáng lập lòe, soi sáng cả mật đạo.
Vách tường ở hai trơn nhẵn bóng lên, đến nỗi Phượng Ngân bỗng dưng muốn thử lại gần xem có soi được mặt mình không.
Cô nàng đi dằng trước, một tay cầm đao Câu Trần, một tay vén những sợi dây leo sang bên lấy lối đi.
Điền Quý bỗng vỗ vai cô nàng một cái, nhìn xuống chân.
Phượng Ngân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì anh chàng đã bước tới một bước, chân dẫm thật mạnh lên bậc thang.
Sau đó, Điền Quý lại lấy Nhập Mộ Lệnh ra, gõ vào vách tường.
Bậc thang và tường đá rất cứng chắc, nhưng bất kể anh chàng đánh mạnh đến đâu cũng không gây ra được bất cứ một tiếng động nào.
Điền Quý lại thò tay, há một quả cây phát sáng xuống, đưa cho cô nàng xem.
Phượng Ngân nheo mắt nhìn kỹ.
Quả cây này to bằng quả cam, hình dáng như quả xoài, có một lớp da mỏng trong suốt.
Trong quả cây chứa đầy chất dịch sáng đang chuyển động, tung tâm là một cái hạt cây.
Một cái hạt cây...! có chân, đang...!bơi qua bơi lại và...!nhe răng về phía Phượng Ngân.
Cô nàng giật mình lui lại, nhưng Điền Quý đã giơ tay lên môi, ra hiệu cho Phượng Ngân đừng lên tiếng.
Anh chàng đặt quả cây xuống một góc sàn, rồi đẩy vào lưng cô nàng, ý giục cô nàng nhanh chóng đi tiếp.
Phượng Ngân thấy người hoạt ngôn như anh ta mà bây giờ không dám nói một chữ, đoán chắc được thứ quả cây này có vấn đề, nên im lặng làm theo.
Hai người đi hết bậc thang đá thì đến một gian phòng liệm rất rộng, ở đầu bên kia căn phòng đặt một cái quách bằng đá.
Quách được người ta khắc thành hình con rùa, nhưng đầu là đầu rồng, trông sinh động hệt như vật sống.
Trên đầu nó cõng một cái bia đá, khắc những chữ Hán ngoằn ngoèo khó hiểu bằng một thứ mực đỏ như máu.
Phượng Ngân đoán ấy ắt hẳn là cái bia mộ.
Lúc này, mộ chủ đeo mặt nạ đang ngồi vắt vẻo trên cái quách bằng đá, hai tay vỗ vào nhau bồm bộp ra chiều thích thú lắm.
“Chúc mừng.
Không ngờ chú mày phá được huyền cơ của mộ nhanh như thế.”
Gã vừa nói, vừa dộng ngón tay vào cái đầu rồng.
Điền Quý nhún vai, đáp:
“Quá khen.
Thế...!đám xác quỷ giấu đâu hết rồi? Đăng quang mà không đèn không trống thế này người ta cười cho đấy.”
“Như ngươi mong chờ.”
Mộ chủ vỗ tay một cái, tức thì từ trên trần nhà, gần ba mươi cái xác người rơi xuống.
Những cái thây cứ thế mà lủng lẳng trên không, chân không chấm đất.
Gã ấn lên cái đầu rồng một cái, có vẻ như đấy là công tắc khởi động của một loại cơ quan nào đó.
Quả vậy, cái quách bằng đá bỗng dứng thẳng bốn chân dậy, lớp mai rùa bung ra, lộ ra tấm thân rồng uốn lượn.
Cái bia đá trên đầu được kéo về phía lưng rồng, vừa vặn hợp với hai sợi râu dài thành một cái ghế.
Mộ chủ nhảy phốc lên ngai rồng, tay giơ cao con ấn ngọc, nói to:
“Trên trời có ngọc hoàng, dưới đất có hoàng đế, âm ti chỉ có vương, ta làm đế!”
Gã vừa nói dứt lời, thì từ miệng mấy cái xác, một đống khói đen túa ra ồ ạt.
Mùi thối kinh khủng phả ầm ập vào mặt, dữ dội như cái nóng của mùa hè đỏ lửa.
Khói đen cô đọng lại, thành áo, thành mão, thành đai, thành hài.
Bạn đang đọc bộ truyện Đất Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đất Ma, truyện Đất Ma , đọc truyện Đất Ma full , Đất Ma full , Đất Ma chương mới