Càng lớn tuổi, người ta càng sợ chết. Hồi còn trẻ, ông ta sẵn lòng đồng quy vu tận với cả thế giới, nhưng giờ già rồi, chỉ còn lại cái miệng bỉ ổi đê tiện này thôi.
Nhưng bây giờ Dụ Phồn còn trẻ, cậu không muốn đồng quy vu tận với cả thế giới, cậu chỉ muốn tự sát. Mối quan hệ của bọn họ chẳng thân thiết gì, nhưng dẫu sao cũng đã nhìn nhau từ nhỏ đến lớn, Dụ Khải Minh biết từ trước đến nay cậu luôn nói được thì làm được.
Cho tới bây giờ, đây là lần Dụ Phồn nói chuyện bình tĩnh nhất với ông ta. Trước đây trong những cuộc xô xát đánh nhau nhỏ nhặt, Dụ Phồn thường không chịu thua kém, vừa mắng chửi vừa phản kháng lại, nhưng hôm nay, cậu không những không động tay mà giọng nói cũng đều đều chẳng hề dao động.
Dụ Khải Minh ngồi trên sô pha, thấp thỏm nhìn Dụ Phồn lướt điện thoại của mình. Ông ta đảo tròng mắt khắp nơi một lượt, sau đó lại càng hoảng hơn vì không tìm thấy thứ gì tận dụng được.
Dụ Phồn xóa tất cả ảnh chụp liên quan đến Trần Cảnh Thâm, sau đó lướt đọc tin nhắn Dụ Khải Minh gửi cho Quý Liên Y.
Xem xong, cậu cúi đầu trầm mặc nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó thật lâu, liên tục nhắc nhở bản thân mình, không được, không thể, không đáng.
Dụ Phồn ngồi trên sô pha ròng một đêm, Dụ Khải Minh cũng cứng người ngồi bên cạnh cậu suốt đêm ấy. Rõ ràng Dụ Phồn không nói gì, nhưng Dụ Khải Minh lại cảm tưởng như cả đêm qua mình đứng trên một vách đá dốc đứng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạp xuống, suốt cả đêm ấy, tinh thần ông ta căng thẳng khôn cùng. Cũng bởi vậy, khi người bên cạnh cử động, ông ta giật nảy, lập tức ngồi dịch sang bên cạnh.
May mắn rằng Dụ Phồn chẳng buồn liếc ông ta lấy một cái.
Rạng sáng. Dụ Phồn đứng dậy gọi điện thoại cho Quý Liên Y, rất lâu sau đối phương mới nghe máy, giọng nói tiều tụy: "Tôi đã bảo anh đừng có gọi điện thoại cho tôi ——"
"Là cháu." Dụ Phồn nói, "Cháu sẽ đưa ông ta đi tự thú."
Quý Liên Y mất vài giây để chậm chạp tiêu hóa, sau đó điên cuồng gào to: "Không được! Không được đi!!!"
Đầu bên kia điện thoại có tiếng thủy tinh vỡ nặng nề đến chói tai. Quý Liên Y cố gắng ghìm âm lượng xuống, nói từng chữ một run rẩy: "Cậu muốn để cho cả thế giới biết hai người là ——" Bà không nói nổi từ tiếp theo, vội mở ngăn kéo lấy thuốc ra, nhét hai viên thuốc vào trong miệng.
"Bên kia sẽ giữ bí mật."
"Không được! Không được!!! Không được để người nào khác biết, cậu có hiểu không? Có hiểu không hả??" Quý Liên Y hỏi, "Rốt cuộc các người muốn bao nhiêu tiền?"
Dụ Phồn nghe thấy tiếng lọ thuốc, cậu nắm chặt tay, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cô cho cháu tài khoản ngân hàng đi."
Điều đáng mừng duy nhất trong câu chuyện này là Dụ Khải Minh chưa tiêu quá nhiều số tiền kia. Ban đầu ông ta chỉ muốn tầm khoảng mấy nghìn đến một vạn, nhưng sau khi biết giá trị chiếc xe Quý Liên Y lái, ông ta mới giở thói sư tử ngoạm đòi tận 80 vạn. Tiền về tay hai ngày trước, tối qua mới bắt đầu trận bóng, Dụ Khải Minh chưa kịp phung phí số tiền này vào trò đánh cược.
Sau khi tiền được chuyển về, Quý Liên Y cực kì hoảng, bà lại gọi điện đến lần nữa, nhạy cảm hỏi rốt cuộc cậu có ý gì.
"Cháu sẽ gửi trả dần dần 3 vạn tệ ông ta đã sử dụng vào thẻ của cô sau." Dụ Phồn nói, "Ảnh đã xóa hết rồi, sau này sẽ không còn chuyện gì nữa."
Quý Liên Y sững sờ một hồi lâu trước khi nhận ra rằng có lẽ sự việc không hoàn toàn dính líu đến cậu nam sinh này: "Vậy liệu bố cậu có ——"
"Cháu sẽ đưa ông ta đi."
Dụ Phồn lấy từng món đồ trong chiếc túi màu đen ra bỏ vào vali trước mặt, "Chuyện này sẽ không bị đồn ra ngoài. Đừng bắt Trần Cảnh Thâm chuyển trường."
Bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc. Vào lúc Dụ Phồn cho rằng Quý Liên Y đã cúp máy rồi, bà chợt nói: "Nhanh lên, nếu cần hỗ trợ gì về tiền phí đi đường hay các thủ tục khác thì liên lạc với tôi. Với lại... trước khi đi, cậu đừng để Cảnh Thâm biết."
Rõ ràng Quý Liên Y đã cảm nhận được rằng con trai bà đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của bà, mà bà thì không thể chịu nổi bất cứ biến số nào nữa.
Tiền bị chuyển về, Dụ Khải Minh như đột ngột tỉnh dậy từ giấc mộng giàu sang, giận điên mà chẳng dám ho he gì.
Nhưng đúng là ông ta bắt bí đòi khoản tiền hơn cao, trải qua một đêm căng thẳng, ông ta cảm tưởng như vừa sống sót sau vụ tai nạn.
Dụ Phồn vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra chuẩn bị về phòng, Dụ Khải Minh vội vàng mở miệng: "Mày định cầm điện thoại của ông đây đến bao giờ? Cái này gọi là xâm phạm tài sản của người khác đấy có biết không?"
"Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi, Dụ Khải Minh. Nếu ông còn đi gặp người nào không được gặp nữa, hai chúng ta đừng ai hòng qua được." Dụ Phồn lạnh lùng nói, "Dọn đồ đi, khi nào đi sẽ trả lại cho ông."
–
Ba tiếng đồng hồ không nhận được hồi âm từ Dụ Phồn, Trần Cảnh Thâm ra ngoài đi tìm cậu, nhưng vừa đến cửa đã bị ngăn lại.
"Mẹ không thoải mái." Quý Liên Y nói với cậu, "Mẹ vừa gọi cho bác sĩ Từ, giờ qua luôn đi. Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, con ở nhà với mẹ đi."
Bác sĩ Từ là bác sĩ tâm lý của Quý Liên Y, người từng giúp Quý Liên Y thoát khỏi nỗi đau đớn trong cuộc hôn nhân thất bại, hiện tại đang ở thành phố bên cạnh vì điều động công việc."
"Mẹ đi trước đi. Con có hẹn rồi, gặp xong con ngồi tàu cao tốc sang." Trần Cảnh Thâm nói.
Hắn vừa bước một bước, áo đã bị giữ chặt lại.
"Đi cùng mẹ đi đã, về rồi gặp sau." Quý Liên Y nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt. Bà nói, thẳng thắn mà khẩn thiết, "Cảnh Thâm, mẹ thật sự rất khổ sở."
Trần Cảnh Thâm không nói chuyện, đứng ngoài huyền quan trầm mặc hồi lâu. Hắn đặt một chân ra khỏi cửa nhà, câu nói "Con sẽ qua sớm" đã đến đầu môi, điện thoại chợt rung lên.
[-: Ngủ rồi. Gửi nhiều tin nhắn thế làm gì, gọi hồn à?]
Dây thần kinh không biết trở nên căng thẳng từ bao giờ bỗng thả lỏng, Trần Cảnh Thâm cúi đầu nhắn trả đơn đơn giản rằng hai ngày này mình sẽ đi có việc ở chỗ khác, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn người trong nhà mình: "Đi thôi."
Lần này đi đột ngột, Trần Cảnh Thâm gần như mất cả đêm trên đường cao tốc. Trên đường đi hắn lấy điện thoại ra xem mấy lần, Quý Liên Y sẽ nhạy cảm nhìn sang: "Con cất đi được không? Sáng quá, mẹ không ngủ được."
Khi tới địa điểm cần đến, trời đã tờ mờ sáng. Về phòng khách sạn, Trần Cảnh Thâm rửa mặt trong phòng tắm, bỗng nghe tiếng Quý Liên Y vang lên cách vách. Cách âm trong khách sạn rất tốt, hắn chỉ có thể nghe loáng thoáng "Không được".
Trần Cảnh Thâm khựng lại, còn chưa kịp lau khô mặt đã sang bấm chuông phòng bên. Người trong phòng không phản ứng gì, sau khi đợi hai phút, Trần Cảnh Thâm xoay người định nhờ lễ tân mang thẻ dự phòng lên thì "cạch" một tiếng, cửa mở.
Quý Liên Y bước ra với khuôn mặt không hề có sắc máu, không hiểu sao tình trạng lần này của bà còn tệ hơn trước kia.
"Sao thế?" Bà hỏi.
"Con nghe thấy tiếng động." Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn lướt qua điện thoại bà nắm trong tay, "Mẹ đang gọi điện thoại à?"
"Không." Quý Liên Y gần như phủ nhận theo bản năng, sau đó khe khẽ nói, "Gọi video họp. Dạo này bận quá không có thời gian đến công ty, phía bên kia xảy ra một số rắc rối."
Sáu giờ sáng gọi video họp?
Trần Cảnh Thâm không nói gì, chỉ cụp mắt yên lặng nhìn bà. Cảm giác tim mình lại đập dồn, Quý Liên Y đặt tay lên lưng hắn: "Đi thôi, tài xế chờ dưới tầng rồi."
Hôm nay phòng khám chỉ đón tiếp một mình Quý Liên Y. Trần Cảnh Thâm ngồi một mình trên băng ghế dài bên ngoài phòng khám, hai tay buông thõng giữa hai chân, đờ đẫn ra vì mệt.
Lần trước Quý Liên Y bị bệnh vì phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ. Bà là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, chỉ có kiểm soát người khác mới đem lại cảm giác an toàn. Bà không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân thất bại và người chồng tệ hại của mình, một thời gian rất lâu sau đó, du͙ƈ vọиɠ khống chế của bà dành cho Trần Cảnh Thâm đã lên đến mức rất kinh khủng.
Lúc nào bà cũng phải đảm bảo rằng Trần Cảnh Thâm vẫn ở trong tầm mắt mình, Trần Cảnh Thâm tiếp xúc với ai hay có chuyện gì cũng đều phải xảy ra dưới mắt nhìn của bà.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!