Vào khoảnh khắc ấy, cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng thừa nhận sự thật rằng hắn không tìm được Dụ Phồn nữa.
Trước khi lên tiếng, Trang Phóng Cầm đã nghĩ đến những phản ứng của Trần Cảnh Thâm sau khi biết chuyện, có thể đau đớn, có thể kinh ngạc, có thể hoảng loạn.
Nhưng Trần Cảnh Thâm rất bình tĩnh. Hắn ngồi đó không nói một lời, mãi đến khi đài phát thanh bắt đầu hoạt động, âm hưởng đoạn nhạc dạo bài hát [Gió mùa hạ] vang lên khắp sân thể dục, Trần Cảnh Thâm cuối cùng cũng mở miệng.
"Cậu ấy nói gì?"
Nói gì...
Cậu thiếu niên ngày thường buông thả kiêu ngạo lập tức hiện lên trong tâm trí Trang Phóng Cầm, cậu hơi khom lưng mỏi mệt, cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Cô à, em không học được nữa."
Ban đầu Trang Phóng Cầm không cho cậu làm như vậy, bảo rằng nếu cậu thật sự không còn cách nào khác nữa thì tạm thời nghỉ học trước đã, đợi lo liệu xong xuôi mọi việc rồi lại quay về học tiếp. Nhưng Dụ Phồn lắc đầu, cậu nói, không về nữa.
Nghe xong, Trần Cảnh Thâm không đáp. Hắn chỉ gật đầu, dọn dẹp lại mọi thứ, đeo cặp lên rồi nói: "Em biết rồi. Tạm biệt cô."
Trang Phóng Cầm đứng ngoài hành lang lớp 12-7, nhìn hắn rời đi.
Mới tan học một lúc mà đường chạy trên sân thể dục đã chẳng còn mấy người. Trần Cảnh Thâm đeo cặp một vai đi về phía cổng trường, bóng lưng bị ánh hoàng hôn kéo thật dài, chỉnh tề mà cô độc.
Lúc ấy, cô vốn muốn tát Dụ Phồn một cái. Rõ ràng đang trở nên tốt hơn, rõ ràng đã tiến bộ rồi, tại sao lại vẫn bị kéo xuống? Nhưng sau khi đứng lên, bàn tay cô lại trở thành cái ôm.
"Trần Cảnh Thâm biết không?" Cô hỏi.
Rõ ràng cô cảm nhận được rằng Dụ Phồn run lên, có thể vì cuối cùng cũng đã rõ "muôn vàn gian truân" trước đây cô từng nói là gì. Rất lâu sau, cậu thiếu niên cũng không nói thêm câu nào.
Đến lúc cuối, cô mới nghe được một câu thì thầm nghẹn ngào.
"Đừng nói ra, xin cô đấy, cô à."
–
Trần Cảnh Thâm đến khu tập thể cũ nát kia.
Hình như Dụ Phồn không muốn để cho người khác nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây cho lắm, trước kia, mỗi lần đến đây, hắn luôn bị kéo vào trong nhà thật vội vàng.
Nhưng hôm nay hắn gõ cửa rất lâu, ngồi trên bậc thang ngoài cửa suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn không có ai bằng lòng cho hắn vào trong.
Cầu thang trong khu tập thể sử dụng đèn cảm ứng âm thanh, vì vậy trong một khoảng thời gian rất dài, trong khu cầu thang chỉ có luồng ánh sáng yếu mờ của điện thoại.
Trần Cảnh Thâm gửi tin nhắn không ai trả lời, gọi điện thoại không ai nhấc máy, hắn ra một quy luật cho mình, kết thúc một ván rắn săn mồi sẽ thử lại một lần. Trong thời gian hai ngày cuối tuần, Dụ Phồn đã phá kỷ lục của hắn, cố vượt được hơn một nghìn điểm.
Lại kết thúc một ván chơi nữa, lúc thoát ra, Trần Cảnh Thâm nhìn hạng nhất trên bảng xếp hạng theo thói quen, bỗng phát hiện ra trên đó là ảnh đại diện của mình.
Nhưng hắn vẫn chưa phá kỷ lục trò chơi của Dụ Phồn.
Trần Cảnh Thâm cứng người ngồi đó thật lâu, mãi đến khi có người lên tầng, đèn cảm âm sáng lên, bóng dáng Trần Cảnh Thâm khiến người kia phát hoảng. Đối phương run người, bật thốt: "ĐM! Thần kinh à mà ngồi đây im như hến thế!"
Trần Cảnh Thâm không nói gì, nhưng ngón tay cuối cùng cũng chịu cử động, quay về WeChat để nhắn tin theo quy luật mình vừa đưa ra.
Không gửi đi được.
Ngồi trên cầu thang đến mười giờ tối, đến khi điện thoại cũng phải sập nguồn vì không chịu nổi nữa, Trần Cảnh Thâm mới chịu đứng dậy từ trên bậc thang, xoay người rời khỏi khu tập thể này. Con phố cũ này rất nhỏ, Trần Cảnh Thâm vào hết tất cả các cửa hàng ở nơi đây, sau đó đến Cool boy, thậm chí đến cả quán net ở Ngự Hà. Đợi khi hắn đã đi hết tất cả những nơi có thể đi, đến cả quán nướng cũng đã chuẩn bị đóng cửa.
Trần Cảnh Thâm đứng ngoài cửa quán net gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, lần này thậm chí còn chẳng có tiếng "Tút", giọng nữ lạnh lẽo uyển chuyển thông báo cho hắn rằng số điện thoại và cả WeChat của người này đã bị gói lại vứt vào thùng rác.
Về đến nhà, Trần Cảnh Thâm phát hiện căn nhà sáng sủa tĩnh mịch như một hòn đảo nhỏ không người.
Hắn gửi tin nhắn cho Quý Liên Y thông báo rằng sẽ về nhà muộn, sau đó thì điện thoại hết pin, xem ra đến giờ Quý Liên Y vẫn còn đang đợi hắn.
Có lẽ khi nãy Quý Liên Y đã đi đi lại lại từ trong phòng ra ngoài phòng khách, thế nên giờ phút này, cửa phòng mở toang. Bà đang chống trán ngồi bên bàn làm việc, nhắm đôi mắt mỏi mệt, nói chuyện điện thoại.
Trần Cảnh Thâm giơ tay định gõ cửa ——
"Mẹ, không phải liên hệ các trường khác, tạm thời không chuyển trường cho Cảnh Thâm nữa." Nghe mẹ hỏi chuyện trong điện thoại, Quý Liên Y xoa ấn đường, nói ậm ờ, "Không có gì, chẳng là trước đây có một học sinh học hành không được giỏi lắm, con sợ nó sẽ bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ cậu học sinh đó chuyển đi rồi, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi..."
Nhìn thấy con trai mình đứng ngoài cửa, Quý Liên Y chợt ngưng bặt tiếng nói.
–
Quý Liên Y đã luôn cảm thấy cuộc sống hôn nhân của mình thật đẹp, thật đáng ghen tị. Nhưng hiện thực vả cho bà một cú, rằng cuộc hôn nhân của bà chỉ toàn là lừa lọc và dối trá, nó đã bẩn tưởi và nằm ngoài tầm kiểm soát từ lâu.
Sau, từng giây từng phút bà đều nói với bản thân, không sao, không vấn đề gì, dù không có hôn nhân thì bà vẫn còn một đứa con trai hoàn hảo: ngoan ngoãn hiểu chuyện, phẩm hạnh đứng đắn, thành tích xuất sắc. Thế nhưng giờ phút này, đứa con trai hoàn hảo ấy đứng ngay trước mặt bà, thông báo cho bà bằng giọng điệu bình tĩnh ngày thường vẫn nói "Con đến trường đây":
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!