Hoàn Nhĩ đã biết chuyện đó khi nhìn thấy Thư Tâm trả lời điện thoại.
Trước đó, cô đã nghe rõ người ở đầu dây bên kia là cô Chu.
Nhưng Thư Tâm nói với cô rằng đó là Nora.
Giọng điệu và biểu cảm của chị ấy rõ ràng là đang cố che giấu điều gì đó.
Hoàn Nhĩ đã mơ hồ đoán, nhưng cô không nói gì vì sợ Thư Tâm sẽ lo lắng.
Sau đó, cô lặng lẽ gọi cho cô Chu.
Quả nhiên là thế.
Thật ra cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, trước đó cô đã tự nhủ dù kết quả thế nào thì cô cũng sẽ chấp nhận.
Chấp nhận nó thật tốt và nhìn về tương lai.
Bởi vì cô biết rằng khi mọi chuyện thực sự đến mức không thể cứu vãn được nữa, thì việc phàn nàn cũng vô ích.
Tuy nhiên, sau khi biết kết quả, cô thấy rằng mình đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình.
Hóa ra khi thất bại thực sự, nỗi buồn trong lòng sẽ không ít.
Cô muốn khóc, cô không thể kìm được nước mắt.
Chỉ là cô không muốn ai nhìn thấy.
Cô không muốn ai biết.
Vì vậy, sau khi không nhịn được nữa, cô đã rời khỏi ký túc xá.
Kể từ đó, cô bước đi không mục đích, và không biết tại sao, cô đã đến công ty.
Trong phòng là một khoảng đen tối, là một nơi rất quen thuộc mà cô đã ở trong hai hoặc ba năm.
Nhưng bây giờ đứng trước gương nhìn bóng dáng mơ hồ bên trong, cô cảm thấy rất xa lạ.
Rõ ràng là đã luyện tập rất chăm chỉ, nhưng tại sao, nỗ lực và phần thưởng luôn không tương xứng?
Lúc đó trong đầu cô chỉ có bóng dáng trên sân khấu, máy quay vây quanh cô, tất cả ánh đèn đều tập trung vào cô.
Đó là lần duy nhất cô đứng trên sân khấu trong nhiều năm.
Cô nhớ rất rõ cảm giác nhiệt huyết sôi trào ấy.
Đó là nơi cô muốn đến, nơi cô muốn ở, dường như rất gần, nhưng lại rất xa.
——————————————————————————————–
“Trở về đi.” Thật lâu sau, Lục Lộc nói, đưa tay về phía cô.
Giọng cậu có vẻ lạnh nhạt.
Hoàn Nhĩ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lục Lộc đang đứng trước mặt cô.
Trên thực tế, ý thức của cô không rõ ràng lắm.
Một đôi mắt sưng to như hạch đào, trong bóng tối có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ và nước mắt lóng lánh.
Thật sự hốt hoảng.
Nước mắt cô trào ra, trên má cũng có, cô chớp chớp mắt, cố gắng nhìn người trước mặt.
Là Lục Lộc…
Nhưng vào lúc này, tại sao cậu lại ở đây?
Chắc cô bị ảo giác rồi.
Đột nhiên, cô ngừng khóc, khóe mắt ửng hồng từ từ cong thành một đường vòng cung thẳng tắp.
Đó là nụ cười tươi nhất mà cô từng thể hiện.
Chỉ cần có người đó, cô sẽ cười, đối mặt với thế giới bằng một nụ cười, thế giới mới có thể hồi đáp cô.
“Lục Lộc, kỳ thật mình cũng không có thương tâm lắm, chỉ là … Mình chỉ cảm thấy có chút mất mát.”
Cô cười nhẹ.
“Dù sao, mình cũng không giỏi như vậy. Mình không tốt, công ty cạnh tranh lớn như vậy, thất bại, mình đã sớm nghĩ tới.”
“Cho nên, mình thất bại như vậy, có chút thương tâm… cậu có thể ôm mình một cái được không?”
Cô vươn tay về phía cậu, nhìn cậu với đôi mắt long lanh.
Đằng sau tất cả những nụ cười đó là một nỗi bi thương ẩn sâu.
Tất cả hàng phòng thủ của cậu đều sụp đổ ngay lúc đó.
Lục Lộc cúi người xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, cậu vươn tay ôm lấy cô.
Rơi vào vòng tay cậu, đúng là như mong đợi, ấm áp và mềm mại như một viên kẹo đường. Ngọt ngào và mềm mại.
Cô mỉm cười vùi đầu vào vai cậu, sau đó vòng tay ôm chặt eo cậu.
Cô cho rằng đó là ảo giác, nếu không phải ảo giác, Lục Lộc làm sao có thể để cô ôm dễ dàng như vậy?
Nghĩ vậy Hoàn Nhĩ liền mỉm cười lau nước mắt trên cổ áo.
“Kỳ thật nếu là lúc trước, mình cùng lắm là mất mát, nhưng là Lục Lộc, cậu biết không? Vì cậu, mình mới thấy chuyện này mình chịu không nổi.”
Cơ thể Lục Lộc cứng đờ.
Lâm Hoàn Nhĩ chưa bao giờ nói những lời này.
“Khi cậu đứng trên sân khấu, trông cậu thật tuyệt vời, như thể cậu có thể chinh phục cả thế giới. Lúc đó, mình nghĩ, nếu muốn đứng cùng cậu, thì mình cần phải cố gắng hơn nữa.”
“Nhưng … không thể nào. Mình không thể đuổi kịp cậu được nữa. Hiện tại là không thể, tương lai càng không thể.”
Cô thấp giọng lẩm bẩm, tuy rằng nhỏ giọng nhưng từng chữ đều lọt vào tai Lục Lộc.