Cô bước tới, nhìn ra mắt mèo, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Vì vậy, cô đưa tay ra và mở cửa.
Nhưng khi nhìn thấy người tới, cô liền sững sờ.
Chỉ nhìn qua mắt mèo, cô không thể nhìn rõ, nhưng khi người này đứng trước mặt cô, cô mới nhận ra đó không phải là Lục Lộc.
Đó là người mới tên là Quý Mạt.
Cậu dựa vào khung cửa, hơi nghiêng người, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Và bên cạnh, có một chiếc vali.
“Ôi, có phải tôi đang nhìn nhầm chỗ không?”
Quý Mạt nhìn thấy một người con gái đi ra, cậu cau mày, lấy điện thoại di động ra, mở một tin nhắn.
Sau khi xem thông tin, cậu tra cứu lại số nhà và khẳng định mình không nhầm.
Thế là cậu ta hỏi: “L có đó không?”
Chắc vì hôm nay mặt Hoàn Nhĩ tái nhợt và sưng húp nên Quý Mạt không nhận ra cô.
Cậu chỉ nghĩ đó là bạn gái nhỏ của L trốn trong ký túc xá.
Lúc đó cậu mới thở dài, anh bạn này can đảm quá, dám giấu bạn gái, lại còn giấu trong ký túc xá.
Đúng là óc lợn.
Chắc chắn, người này cho dù vẻ ngoài giống nhau, nhưng da mặt gì đó thì khác nhau vạn dặm.
“Không ở đây.” Hoàn Nhĩ lắc đầu trả lời.
“Ồ.” Quý Mạt đáp, rồi xách vali vào.
Cho đến khi Hoàn Nhĩ phản ứng lại, muốn ngăn cậu ta lại, nhưng người đã vào phòng khách.
Quý Mạt đặt vali sang một bên và trực tiếp ngồi trên ghế sô pha.
“Mệt chết tôi rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Giọng nói lười biếng và tùy ý.
“Này, rót một ly nước có tiện không?” Khóe môi cậu cong lên nụ cười vô hại.
Rất không hợp với giọng nói.
Hoàn Nhĩ liền đứng yên tại chỗ.
“Không tiện.”
Trong tiềm thức cô cảm thấy người tới không tốt.
Quý Mạt cảm thấy giọng nói này cảm thấy hơi quen thuộc.
Nhưng nghĩ lại, lại không nhớ ra.
Quên đi, dù sao chuyện đó cũng không quan trọng. Quý Mạt buông tay không nói thêm câu nào nữa.
Ngồi được một lúc, Quý Mạt đứng dậy đi thẳng vào phòng.
Có hai phòng trong ký túc xá này.
Một là nơi Lục Lộc hiện đang sống, còn một căn khác bị bỏ hoang vì thiếu ánh sáng và diện tích nhỏ.
Sau khi Quý Mạt nhìn thấy nó, cậu không thể không nhíu mày.
“Tôi đã vội vã đến đây, nhưng tôi thậm chí còn không có nơi ở. Điều này không phải là làm khó tôi sao?”
Quý Mạt lẩm bẩm không vui.
“Cậu muốn sống ở đây?” Hoàn Nhĩ nghi ngờ hỏi.
Quý Mạt gật đầu không nói gì.
Cậu tiếp tục đi dạo trong phòng.
Hoàn Nhĩ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đang định bước về phía trước, nhưng đầu đột nhiên có cảm giác choáng váng, cả người chao đảo ngã xuống.
“Này, này, đừng ngã -” Quý Mạt quay lại thấy có điều gì đó không ổn, liền đưa tay ra đỡ.
“Cô bị sao vậy?” Quý Mạt lo lắng hỏi trong khi cố gắng giữ sức. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Lúc đó cậu nghĩ, người này không bị bệnh đột xuất gì chứ, nếu chết ở đây … quả là khó khăn.
“Đây là ngoại thương hay nội thương, thượng thương hay hạ thương, đau ở đâu … Sẽ không chết, đúng không?”