Buổi chiều Trì Uyên quấn khăn quàng ủ ấm, đưa Hàng Tuyên ra ngoài.
Hai người còn mang theo mấy hộp quà, đều từ nhà cha Trì Uyên, quả hạch, trà sữa, kẹo socola..v..v, ngoại trừ hộp to bên ngoài thì khi tháo ra còn có cái hộp nhỏ bên trong nữa, quà vừa đủ, đều là của anh đem về.
Hàng Tuyên không biết tại sao, “Cái này không phải của cha với dì Trương sao?”
“Không sao, năm nào tôi cũng đem về cho bọn họ rồi.” Trì Uyên nhún vai, “Nếu có thể chuyển phát nhanh tới đây, tôi cần gì phải cực khổ mang theo nhiều đồ như vậy chứ.”
Trì Uyên lấy nhà của bọn họ làm trung tâm, những nhà xung quanh một trăm mét đều được gõ cửa, anh giữ nụ cười tươi tới khi tặng hết quà.
Cả hai đều hơi mệt, dừng lại nghỉ ngơi trong bụi cỏ lau kế con sông.
Hàng Tuyên không hiểu lắm, “Anh… Anh không phải không thích nơi này sao?”
Trì Uyên nằm xuống đất, nhắm mắt lại, có vẻ rất thoải mái.
“Đúng vậy, tôi không thích nơi này.”
“Vậy vì sao lại muốn tặng quà cho họ? Còn nói nhiều câu khách sáo như vậy.”
Trì Uyên cười cười, “Tôi sợ cha nóng tính, đến lúc đó làm người ta lẫn lộn, nói thật ra cậu là vợ ông ấy, chứ không phải cưới về cho tôi.”
Hàng Tuyên sững người.
“Bây giờ không phải đã cùng cậu ra ngoài sao, đến lúc đó cha tôi dù có tức giận cũng không dám làm chuyện gì điên rồ đâu, trừ khi ổng thật sự không cần cái mặt già của mình.”
Hàng Tuyên nghe xong mặt mũi trắng bệch, không biết đang nghĩ đến chuyện kinh khủng gì nữa, tự hù dọa bản thân.
Trì Uyên thấy cậu không có động tĩnh, vừa nhìn tới đã thấy con mắt cậu trợn to, môi run run, “Không, sẽ không đâu đúng không?”