Hàng Tuyên ngồi kế bên Trì Uyên, lần này cố ý thả lỏng một chút, cũng bắt chước ôm gối.
Trì Uyên nói, “Trước tiên vẫn nên chỉ em sử dụng điện thoại. Thật ra không có gì để chỉ hết, chơi điện thoại nhiều sẽ biết thôi. Trước tiên lưu số của tôi.”
Điện thoại là cùng loại điện thoại của Trì Uyên, Hàng Tuyên nhìn mấy cái ứng dụng được tải về, hiện tại trong đó chỉ có một người để liên lạc.
“Đinh” một tiếng, xuất hiện một thông báo, nhận được tiền chuyển khoản.
“Cho em mượn.” Trì Uyên nói, “Nó bao gồm tiền mua đồ cho em tối nay, em hiện tại không có thu nhập, tôi không thúc giục trả lại, vì vậy đừng coi là gánh nặng.”
Hàng Tuyên im lặng.
“Ngày mai tôi phải đi làm, nên không thể ngày nào cũng ở bên em được.”
Hàng Tuyên gật đầu.
“Không cho phép ra ngoài tìm việc làm.”
Hàng Tuyên mới vừa mở miệng đã bị Trì Uyên ngăn lại, “Mấy ngày này cố gắng thích ứng, đi dạo phố thăm thú một chút. Mỗi ngày khi đi làm về tôi đều sẽ hỏi em hôm nay làm gì, xong nhiệm vụ này, tôi sẽ nói tiếp theo làm gì.”
Hàng Tuyên “A” một tiếng, mới phản ứng lại, “Muốn muốn, nên lấy.”
“Đợi sau này nói sau, trước cho em thiếu.” Trì Uyên cong môi, “Cho nên, hiện tại nhà này cho em thuê, chỉ cần không làm hư, muốn làm gì cũng được. Ví dụ, lăn lộn trên sô pha.”
Thì ra là như vậy.
Thời gian trôi qua rất lâu
Hàng Tuyên ôm chặt gối dựa, lén lút cắn đầu lưỡi.
Làm sao bây giờ.
Hàng Tuyên nhất thời không dám nhìn Trì Uyên.
Thích đến mức không biết làm sao bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!