Trì Uyên gãi đầu, ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng vệ sinh.
Hàng Tuyên đeo tạp dề mới mua hôm qua, xoay người loay hoay với đống mì đang sôi sùng sục.
Thật ra cậu ngủ không ngon, gần như cả đêm là ôm chăn mất ngủ.
Túi bánh “chiếm tiện nghi” hôm qua bỏ lẫn lộn với đống đồ mua trong siêu thị, lúc Hàng Tuyên lục tìm đồ mặc ở nhà đã xáo trộn làm nó bị đè dưới đáy, chờ tới lúc hai người nhớ ra, cái bánh xinh đẹp đã nát bấy.
Trì Uyên đi vào bếp, chỉ lấy ra một cái muỗng nhỏ.
“Người ta thì ăn cơm trộn, chúng ta thì ăn bánh trộn đi.” Nói giỡn xong thì múc một muỗng, đút cho Hàng Tuyên.
Giống như lúc bọn họ ăn tết ở quê, hai người ở trong bếp với một cái lò nhỏ, ăn từng muỗng từng muỗng bánh nguyên tiêu.
Thế là Hàng Tuyên mất ngủ.
Bầu không khí lúc đó thực sự quá tốt, ánh sáng dịu nhẹ, ngọt ngào, còn có người trong lòng cậu.
Thật sự mê hoặc cậu thiếu chút nữa đã mở miệng thổ lộ.
Nguy hiểm thật.
Hàng Tuyên nhẹ nhàng thở dài, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi.
Trì Uyên chọn loại mì ngon, mì luộc ngon hơn mì ngâm*.
*Mì luộc là nước sôi bỏ vào rồi vớt ra, mì ngâm là nước sôi thì đổ nước vào mì đợi mì nở. Mình đoán vậy thôi
“Cũng may trong nhà còn đúng hai gói mì, nếu mà có nguyên liệu khác, không phải em sẽ làm một bữa sáng xa hoa sao?”
“Em… em bây giờ, em trước mắt, cũng cũng chỉ có thể nấu cho anh ăn.”
Giọng điệu tràn đầy bất lực, còn mang theo một chút xấu hổ.