Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không muốn nói cũng không hỏi về việc này nữa. Hẳn là mặt cậu không có dính gì đâu!
Được rồi! Thật ra vấn đề vì sao lại cười đã không còn quan trọng, quan trọng là Tiêu Chiến cười quá mức đẹp đẽ cùng ấm áp. Khi anh cười còn lộ ra hai chiếc răng thỏ dễ thương, đôi mắt đen láy kia còn lấp lánh ánh nước. Cả người anh tựa như một con thỏ trắng ngây thơ non nớt, nở nụ cười trong sáng vô tội.
Đột nhiên có xúc động muốn đem về nuôi!
Vương Nhất Bác âm thầm gạt đi ý nghĩ điên khùng này trong đầu. Cậu sao lại có suy nghĩ như vậy chứ! Đây là người chứ có phải thỏ đâu...
- Còn nơi nào chưa đi không?
Tiêu Chiến nghe đến chính sự liền ngưng cười, e hèm một tiếng cho bớt xấu hổ rồi nói
- Chỉ còn dãy kí túc xá nữa thôi, đi từ đây tới đó chắc mất khoảng 5 phút.
- Cậu biết quy định rồi chứ?
Tiêu Chiến vừa đi vừa nói.
- Quy định?
Giọng điệu của Vương Nhất Bác thể hiện rõ sự nghi hoặc.
Về ngôi trường này cậu vốn chẳng tìm hiểu gì cả, đều do ba cậu sắp xếp, cậu cũng nghe nói đây là một trường có tiếng trong nước nên cứ vậy mà tuân theo thôi. Hơn nữa cậu mà không nghe lời, cả nhà lại được một trận oanh tạc.
Giờ nghe Tiêu Chiến nói đến quy định, cậu có chút tò mò. Tuy nói trường học ở nước ngoài kia cũng thuộc hạng nhất nhì nhưng lại không ràng buộc học sinh quá nhiều, cũng không biết quy định ở đây như thế nào? Xem ra cậu đang còn phải mất một thời gian nữa mới có thể hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh mới.
- Ừ! Quy định của kí túc xá. Từ thứ hai tới thứ sáu cậu bắt buộc phải ở lại kí túc xá, còn thứ bảy tùy cậu, chủ nhật thì chính là ở nhà rồi!
- Còn có trước 23h đêm phải về phòng nếu không cửa sẽ bị khóa.
- Tôi thấy tường cũng không cao lắm.
Điềm nhiên như không nói, Vương Nhất Bác từ xa đã thấy bờ tường kí túc xá chỉ cao hơn cậu hai cái đầu, chắc cũng tầm 2m gì đó. Cho nên, ý tứ của câu nói kia chính là : tường không cao, khóa cửa cũng có thể trèo tường vào!
Tiêu Chiến sửng sốt há miệng, theo bản năng nhìn qua bức tường rồi lại nhìn qua Vương Nhất Bác, biết cậu đã hiểu sai ý mình liền lắc đầu cười nói
- Khóa cửa ở đây không phải là khóa cái cửa sắt kia thôi đâu!
Tiêu Chiến đưa ngón trỏ chỉ về phía cánh cửa sắt, phe phẩy ngón tay một chút tỏ ý không phải rồi nói tiếp
- Khóa này là khóa toàn bộ phòng kí túc xá của mỗi người, cả cửa ra vào lẫn cửa sổ ngay giây đầu tiên của 23h01p. Cho nên nói, từ thứ hai đến thứ sáu nếu không về đúng giờ thì sẽ phải đi tìm chỗ ngủ khác thôi.
- Hơn nữa là cửa phòng được mở bằng dấu vân tay của người sở hữu, chỉ có chủ phòng mới mở cửa được. Số liệu đóng mở cửa sẽ được lưu trữ tại hệ thống của nhà trường, sáng hôm sau sẽ có một bản báo cáo có bao nhiêu người không về, từ đó sẽ truy ra thân phận và tiến hành trừ điểm, nếu vi phạm nhiều lần sẽ bị phạt.
- Cậu cảm thấy thế nào?
- .....
Thật lòng mà nói, rất nghiêm khắc!
Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thán.
- Rất ổn, có kỉ luật!
Bạn học Vương nào đó trong ngoài không đồng nhất nói.
- Đúng là rất có kỉ luật. Nhưng mà lại rất thiếu tự do. Mặc dù trong phòng có đầy đủ tủ lạnh điều hòa, cũng có WC riêng, không cần lo vấn đề vệ sinh gì đó nhưng nếu nửa đêm mà không ngủ được thì sẽ rất chán, muốn đi ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa tâm trạng cũng không được. - Anh thường xuyên không ngủ được?
- Làm sao có việc đó được, tôi nằm xuống là ngủ luôn được ấy chứ. Chỉ là có những hôm thức khuya học bài hay làm bài tập gì đó, chỉ có thể đi loanh quanh trong phòng, không biết làm gì để giải tỏa được cả!
- Cậu có hay về muộn không?
- Còn tùy.
Vương Nhất Bác trả lời. Trước kia ở nước ngoài cậu cũng hay đi chơi tới tận sáng, mà những lần đó đều là đám Giảng Vận lôi kéo nài nỉ cậu đi cùng.
- Cũng đúng!
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Mái tóc đen tuyền vì động tác của anh mà lay động lên xuống, nhìn qua có vẻ vô cùng mềm mại.
Vương Nhất Bác im lặng mím môi, dời đi ánh mắt.
Tiêu Chiến cũng không vì Vương Nhất Bác im lặng mà im lặng theo, anh tò mò hỏi
- Cậu được phân tới phòng nào vậy?
- .....
- Tôi không biết.
Vương Nhất Bác không tiếng động lấy ra điện thoại. Vấn đề này không lớn, không cần loạn, nhắn tin hỏi quản gia là được. - Vậy à! Tôi ở dãy A, tầng ba, phòng 20. Không biết có được vinh hạnh cùng cậu chung một dãy không đây.
Vương Nhất Bác im lặng không trả lời mà nhìn chằm chằm vào điện thoại mới được lấy ra. Cậu vừa nhắn tin hỏi số phòng, với hiệu suất của quản gia chắc vài giây nữa là sẽ nhận được.
Quả nhiên, " Tinh " một tiếng, tin nhắn của quản gia được gửi đến, Vương Nhất Bác nhanh tay ấn mở.
- Cậu muốn vào đó chút không?
- Dãy A, tầng ba, phòng 19.
Hai đạo âm thanh đồng thời vang lên.
Tiêu Chiến mất vài giây mới ngỡ ra được Vương Nhất Bác là đang nói đến cái gì, anh híp mí cười, thoạt nhìn rất vui vẻ.
- Phòng cậu thế mà ngay cạnh phòng tôi. Sau này mong cậu chỉ giáo nhiều rồi!
- Ừ!
Vương Nhất Bác không nóng không lạnh trả lời.
Câu sau vốn chỉ là một câu khách sáo mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc trả lời của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy thật đáng yêu! - Vậy cảm ơn cậu nhiều! Bây giờ cậu muốn vào đó không? Tôi đưa cậu đến phòng, cậu đỡ phải đi tìm.
Tiêu Chiến đề nghị, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Vương Nhất Bác liền dẫn cậu vào kí túc xá.
Nhìn qua...
Ánh nắng buổi trưa dù gay gắt cũng không lấn át được một thân khí chất hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!