Ánh nắng chiều phủ lên cảnh vật xung quanh một màu vàng ấm áp. Cả không gian lộ ra vẻ quạnh quẽ tĩnh lặng.
Tiếng bước chân một chậm rãi, một loạn nhịp từ xa vọng tới phá vỡ hoàn toàn sự tĩnh lặng ấy. Thân ảnh hai nữ sinh bị ánh nắng kéo dài in trên hành lang rộng lớn.
- Tiêu Nhiên! Chúng ta cứ như vậy đi sao?
Nữ sinh đi sau, hoặc có thể nói là đang chạy chậm theo sau lo lắng hỏi, trong đó còn vương chút ngại ngùng không khó phát hiện.
Cô là đang đi gặp nam thần cô tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay đó! Có thể không ngại sao?
- Cũng không phải đi trộm cướp, cậu sợ cái gì!
Tiêu Nhiên - cũng chính là nữ sinh phía trước dừng lại bước chân, vẻ mặt rèn sắt không thành thép nhìn nữ sinh phía sau còn thấp hơn mình một cái đầu.
- Nhưng mà tớ... tớ không bình tĩnh được! Cậu nói xem bây giờ tớ có phải rất luộm thuộm không? Đầu tóc không ổn, quần áo không ổn , trang điểm cũng không ổn nữa... Biết đâu anh ấy không có ấn tượng tốt thì sao? Hay lại để lần khác đi, được không?
- Doãn Nguyệt Hy! Anh tớ lại không phải là loại người chỉ nhìn bề ngoài, hơn nữa cậu xinh đẹp nhỏ nhắn lại đáng yêu như vậy, cậu phải tự tin lên! Mà cho dù anh ấy không thích thì có sao, cậu cũng phải nhiệt tình theo đuổi anh ấy chứ, thanh xuân không thể lãng phí!
Tiêu Nhiên vô cùng chân thành nói, trong lòng cũng đồng thời cảm thán với cái số đào hoa của anh hai nhà mình. Chỉ là đi ra ngoài mua đồ ăn thôi cũng đã kiếm về được một bông hoa đào xinh đẹp này!
Doãn Nguyệt Hy, cũng chính là bông hoa đào mà cô vừa nhắc tới, cô ấy là hoa khôi của trường Thiên Thanh - đứng thứ hai toàn quốc, thành tích học tập tốt, vẻ ngoài thì xinh đẹp, là một thục nữ tiêu chuẩn, còn rất đáng yêu, vậy mà lại đi lọt vào hố của anh cô, chính là cái kiểu nhất kiến sinh tình ấy!
Theo như lời kể của người trong cuộc, vào một ngày đẹp trời nào đó, cô ấy đang vất vả lấy đồ ở một cái kệ trên cao thì có một bàn tay thon dài vươn tới, giúp cô ấy lấy đồ xuống, theo bản năng ngẩng đầu nói lời cảm ơn, cô đã bị nụ cười của chàng trai ấy trộm mất trái tim. Kết quả của lần gặp gỡ đó chính là cô ấy đã chuyển trường tới đây, sau khi biết Tiêu Nhiên cô chính là em gái người ta liền nài nỉ cô, mong cô chỉ cách theo đuổi.
Về việc này, Tiêu Nhiên chỉ bày tỏ thái độ bằng hai chữ haha. Khoảng cách giữa 1m5 với 1m8 thật sự rất thần kì! Hơn nữa cô cũng đâu phải Tiêu Chiến, làm sao mà biết được anh ấy thích con gái như thế nào. Chỉ có điều... việc kéo hoa đào về cho anh mình xử lý này, Tiêu Nhiên cô đây rất sẵn lòng!!!
Doãn Nguyệt Hy sau khi nghe Tiêu Nhiên nói thì im lặng, ngay sau đó ánh mắt cô liền thay đổi, đôi mắt tròn xoe trong suốt trở nên kiên định, mở miệng chắc chắn nói
- Tớ nhất định sẽ theo đuổi anh ấy hết mình, cho anh ấy thấy rõ được tấm lòng của tớ!
Nhìn Doãn Nguyệt Hy mặt mày kiên định, Tiêu Nhiên chột dạ sờ sờ mũi, bông hoa này có vẻ rất khó giải quyết đấy! Ừm.... không sao, biết đâu bông hoa này lại lọt vào mắt xanh của anh hai thì sao!
- Ổn rồi chứ! Bây giờ có thể bình tĩnh đi gặp anh ấy chưa?
- Ổn... ổn rồi!
Dù trước đó có bộc lộ quyết tâm của mình, nhưng khi nhắc đến việc phải đi gặp người trong lòng, Doãn Nguyệt Hy lại lắp bắp, không giấu được khẩn trương.
- Không sao, chúng ta vừa đi vừa điều chỉnh tâm trạng được chứ, sắp tan học rồi, không nhanh chân là anh ấy sẽ đi mất đấy! Không gặp được không phải là mất công bọn mình xin nghỉ sớm sao?
- A.... Chúng ta đi thôi.
Với một người yêu thích việc học như Doãn Nguyệt Hy mà nói, cô xin nghỉ sớm chỉ để có thể gặp nam thần, nếu không gặp được thì đúng là rất uổng phí.
" Đinh linh... Đinh linh... "
Tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, những tiếng ồn ào náo nhiệt từ bốn phương vọng lại hoàn toàn quét sạch đi không khí tĩnh lặng vừa rồi. Vẻ mặt của tất cả những người vừa bước ra cửa lớp giống như được giải thoát, cười cười nói nói một cách vui vẻ. Tiêu Nhiên quen cửa quen nẻo, một mạch kéo tay Doãn Nguyệt Hy đi về phía phòng học của anh mình.
Lý do quen đường hả?
Dù có xem thường cô cũng không nên xem thường thân phận này của cô chứ! Tiêu Nhiên đây chính là em gái của Tiêu học trưởng - Tiêu Chiến, là nam thần, là người trong mộng của biết bao nhiêu nữ sinh nhé! Mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, không phải là đưa đồ thì cũng là đưa người tới, mục đích cũng chính là vì muốn nhờ cô giúp đỡ trong việc
" cưa đổ " anh Chiến nhà cô ấy mà.
Suốt ngày chạy qua chạy lại đưa đồ, y chang cái " cầu nối " giữa khối 10 và khối 11 như vậy, cô có thể không quen đường được sao!
Nhưng mà.... hắc hắc!!! Một việc vừa có thể giảm cân vừa có thể kéo hoa đào về cho anh trai mình... cô không ngại!
Trong lòng âm thầm đắc ý bao nhiêu, ngoài mặt Tiêu Nhiên lại nghiêm túc bấy nhiêu, bước chân bình ổn dẫn Doãn Nguyệt Hy đi xuyên qua đám đông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!