Tiếng chuông tan học vừa dứt, Tiêu Chiến liền đứng dậy, kêu lên một tiếng khiến tất cả ánh mắt đều hướng về phía anh. Cười cười, anh không nhanh không chậm nói
- Bài tập của hôm trước hình như chưa nộp thì phải?
Tuy đây là câu hỏi nhưng giọng điệu của anh chắc chắn, chẳng giống câu hỏi chút nào.
- A.....
- Đừng mà....
- Lớp phó đại nhân... khoan nhượng chút đi!!!!
- Không thể nào!
Nhận được đáp án khẳng định như vậy, tiếng than trong lớp càng trở nên ai oán, mặc dù.... bài tập mọi người đều làm xong cả rồi.
Xong rồi nhưng vẫn than thở thì làm sao? Không cho bọn họ diễn kịch chút à? Biết đâu sau này họ trở thành diễn viên, nổi tiếng toàn cầu đấy!
Tiêu Chiến nhìn mọi người như vậy cũng không nói thì thêm, ngồi xuống chậm rãi thu dọn đồ đạc trên bàn. Vương Nhất Bác âm thầm quét mắt quanh lớp một vòng, tất cả mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, trong miệng ai nấy đều đang lẩm nhẩm oán trách, trong lòng cậu cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Tận đến khi mọi người lục tục đem bài tập để ngay ngắn lên bàn giáo viên, cảm giác sai sai này của Vương Nhất Bác mới biến mất.
Thì ra là đều làm cả rồi! Cũng đúng.... nếu thật sự không làm, Tiêu Chiến thân là lớp phó cũng sẽ không bình chân như vại thế này được!
- Vương Nhất Bác!
Một tiếng gọi khiến Vương Nhất Bác hoàn hồn, cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến vừa mới gọi mình
- Sao vậy?
- Cậu... không dọn đồ sao?
Tiêu Chiến cảm thấy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói là rất cần thiết, anh vừa rồi đã suýt nói câu " Cậu không về à? " vẫn may là phanh lại kịp. Thử nghĩ nếu hỏi ra câu đó, chỉ số IQ của anh còn lại bao nhiêu đây!
Vương Nhất Bác cũng không thể biết Tiêu Chiến đang nghĩ cái gì, cậu chỉ cảm giác giọng của Tiêu Chiến có vẻ không ổn cho lắm, đang nói thì ngừng, thầm nghĩ có phải là do khi nãy nói với cậu quá nhiều hay không?
- Tôi không sao, cảm ơn.
Nhanh tay bỏ số đồ đạc ít ỏi trên bàn của mình vào cặp, Vương Nhất Bác đứng dậy liền mau chóng rời đi.
- Ấy khoan đã!
Tiêu Chiến vội gọi cậu lại, thấy người phía trước quay đầu nhìn mình, anh dùng tốc độ nhanh nhất nói giống như sợ cậu còn chưa nói chuyện xong thì đã đi về mất.
- Cho tôi số điện thoại của cậu đi, tôi thêm cậu vào nhóm lớp.
Anh cũng nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra, cầm trên tay. Vương Nhất Bác tiến lại gần chỗ Tiêu Chiến vài bước, đưa tay cầm lấy rồi nhập số của mình vào, lúc trả lại đầu ngón tay như vô tình chạm vào lòng bàn tay Tiêu Chiến.
- Tạm biệt! Hẹn gặp lại cậu!
Ánh nắng cuối chiều xuyên qua cửa sổ kính trải rộng khắp căn phòng, từng tia nắng vụn vặt rải rác trên người Tiêu Chiến khiến cho cả người anh như được dát lên vầng sáng, nụ cười cũng càng thêm rực rỡ lóa mắt.
- Tạm biệt!
Chỉ nhìn Tiêu Chiến trong chốc lát, Vương Nhất Bác liền quay đầu ra về.
- Mọi người vất vả rồi.
Tiêu Chiến đi về phía bàn giáo viên, vừa sắp xếp đống sách vở vừa nói chuyện với hai bạn học ở lại làm trực nhật.
- Cậu nói quá rồi, có vất vả gì đâu.
- Đúng đấy, chỉ là làm vài việc lặt vặt mà thôi. À Tiêu Chiến này, cậu cảm thấy Vương Nhất Bác đó thế nào?
Động tác trên tay Tiêu Chiến thoáng dừng lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác, anh khẽ cười, tiếp tục công việc
- Cậu ấy à, mình cảm thấy rất tốt!
Hai bạn học kia nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương là vẻ mặt khó hiểu của bản thân.
Vương Nhất Bác kia đường đường một tảng băng di động, chỗ nào tốt? Chẳng lẽ tốt ở chỗ " hạ mát " sao? Hừm.... đứng cạnh cậu ta đúng là không hề cảm nhận được cái nóng thật!!! Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, ba người đều im lặng, tập trung tinh thần vào công việc của mình.
Giọng nữ giòn tan vui vẻ từ phía cửa lớp truyền tới. Tiếp sau đó là một bóng trắng nhanh chóng vụt vào trong lớp, chạy thẳng về phía bục giảng nơi Tiêu Chiến đang đứng.
- Tiêu Nhiên đến à, lần này lại đem theo gì vậy?
- Em ấy còn có thể đem theo gì nữa!
- Em đem theo người yêu cũ của hai người đấy!
- Haha....
Tiêu Nhiên vừa đến, không khí tĩnh lặng trong phòng học cũng bị đập tan, hai bạn học kia niềm nở chào hỏi, trong câu nói cũng mang theo hàm ý trêu đùa. Cả cái lớp này, thậm chí cả khối 11 này có ai mà không biết vị này mỗi lần đến là sẽ đem theo một đóa hoa đào cho lớp phó Tiêu của bọn họ chứ!
- Hôm nay sao em chưa về nhà?
Tiêu Chiến nghiêng mặt nhìn cô em gái đang cười híp mí nhà mình, phía sau cô nếu có thêm cái đuôi chắc chắn bây giờ sẽ đang vẫy vẫy, cười hỏi. Đồng thời trong lòng anh cũng thở dài thườn thượt, hôm nay nhóc con này lại đem cho anh cái gì đây, một năm qua đúng là một năm đau đầu không hề nhẹ! - Bố mẹ bảo anh hôm nay về nhà đó.
- Có việc gì sao?
Nghe Tiêu Chiến hỏi, Tiêu Nhiên một mặt tổn thương, nước mắt lưng tròng nhìn anh
- Anh! Chẳng lẽ anh không nhớ ngày mai là ngày gì?
Nhìn cô lại bắt đầu khả năng diễn xuất của mình, Tiêu Chiến nén cười nghiêm trang nói
- Hả? Mai là ngày gì, không phải là chủ nhật sao.
Vẻ mặt Tiêu Nhiên càng thêm bi thương, ánh mắt lên án nhìn Tiêu Chiến, một bộ biểu tình " anh trai phụ lòng em gái " được cô biểu hiện rất hoàn mỹ.
- Anh thật sự không nhớ!!!!
Thật sự không nhịn nổi nữa, Tiêu Chiến ha ha cười lên, xoa xoa đầu Tiêu Nhiên, giọng điệu vui vẻ nói
- Anh nhớ anh nhớ, mai không phải là sinh nhật công chúa nhỏ Tiêu Nhiên của chúng ta sao!
Khuôn mặt thấm đẫm bi thương của Tiêu Nhiên trong nháy mắt biến mất, cô nhe răng cười với anh, có vẻ như rất hài lòng với câu trả lời. Sau đó lại không báo trước mà kéo người đang ở ngoài cửa vào, bùm bùm giới thiệu - Giới thiệu với anh, đây là Doãn Nguyệt Hy bạn học của em, cậu ấy mới chuyển tới đây không lâu. Cậu ấy nha, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, vừa hiền thục vừa đoan trang, vừa nhỏ nhắn lại đáng yêu...bla...bla...
Lại nữa rồi, cái lời thoại kinh điển này của cô, trăm người như một, đưa ai tới cô đều dùng lời giới thiệu nước chảy mây trôi không tài nào nghe ra trọng điểm này của mình.
Doãn Nguyệt Hy nghe Tiêu Nhiên nói mình quả thật chẳng khác gì một người hoàn hảo cần bảo tồn gấp, đầu càng cúi thấp xuống, cả gương mặt đỏ hồng xấu hổ chôn trước ngực.
Tiêu Chiến vừa nghe Tiêu Nhiên nói vừa làm việc của mình, lời giới thiệu này cô nói ít nhất phải mất 5p, phải tận dụng thời gian, không thể lãng phí.
Đợi khi Tiêu Nhiên dứt lời, Tiêu Chiến cúi người, giọng ôn hòa nói. - Chào em, anh là anh trai của Tiêu Nhiên cũng là hội trưởng Hội học sinh trường - Tiêu Chiến.
Doãn Nguyệt Hy ngẩng đầu, đối diện với người mình ngày nhớ đêm mong, vệt đỏ trên mặt dần dần lan rộng, có xu hướng lan đến tận cổ. Hít hít mấy hơi, cô lại ngẩng mặt lên, cố gắng làm cho khuôn mặt mình bình thường, nở nụ cười mở miệng nói
- Chào anh! Em... em là Doãn Nguyệt Hy, rất vui vì được gặp anh.
Nhìn cô bé ngại ngùng đỏ mặt trước mắt, lại nhìn đứa em đứng một bên đang cười đến vui sướng của mình, Tiêu Chiến sâu sắc cảm thấy bất lực, rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì mà có thể vớt được một đứa em gái dầu muối không ăn, nói nặng không được nói nhẹ không xong như vậy chứ! Mỗi lần cô đều đồng ý sẽ không làm vậy nữa nhưng vừa quay đầu liền chứng nào tật nấy, lời nói của người anh trai này đúng là chẳng khác gì gió thoảng mây bay cả mà!!! - Lại đây giúp anh.
Tiêu Chiến lại ôm một nửa chồng sách, số còn lại ra hiệu Tiêu Nhiên tới giúp. Nhưng cô cố tình không chịu nghe, bĩu môi lắc đầu
- Làm sao đây, em đau tay quá, chắc là hôm nay em viết bài hơi nhiều, hay là để Nguyệt Hy giúp anh nhé!
Tiêu Nhiên vừa nói vừa ra hiệu cho Doãn Nguyệt Hy, ý bảo mau tiến lên giúp đỡ. Doãn Nguyệt Hy còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì nghe được giọng nói êm tai của Tiêu Chiến
- Em ấy là học sinh chăm ngoan, ghi bài chắc chắn nhiều hơn em, hẳn cũng rất đau tay rồi. Không cần làm phiền người khác, mau lại đây giúp anh.
Nói đến câu cuối cùng kia, Tiêu Chiến như có như không liếc Tiêu Nhiên một cái. Giống như nhận ra điều gì đó, Tiêu Nhiên chậm rì rì tới bê sách, lại nhỏ giọng hỏi Tiêu Chiến " Không được sao? ". Anh không trả lời mà nói câu Đi thôi liền rời khỏi lớp học. Đều là người cả, có phải cải trắng đâu mà được hay không được!!!
Tiêu Chiến và Tiêu Nhiên một trước một sau đi trước, Doãn Nguyệt Hy chạy chậm theo sau hai người. Cô cũng muốn đi chứ! Nhưng cô chân ngắn người ta chân dài, dù có cố ý đi chậm thì cô vẫn phải chạy theo. Thật là tạo hóa trêu ngươi mà!
Doãn Nguyệt Hy ủy khuất phồng má.
Hành trình theo đuổi nam thần gian nan. Cố lên!!!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!