Chúc mừng sinh nhật Tiêu Chiến!! Sinh nhật lần thứ 29 của anh! Chúc anh luôn đạt được nhiều thành công trong cuộc sống, luôn giữ nụ cười trên môi, chúc anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian!!
05/10/1991-05/10/2020
_____________________________
Trong căn hộ bé nhỏ nằm giữa trung tâm thành phố, chiếc điều hòa vẫn thầm lặng nhả ra từng đợt hơi lành lạnh vào căn phòng. Trên giường có người vẫn đang cuộn tròn chiếc chăn như cuộn sushi để ngủ. Nắng ấm bắt đầu lên, những tia nắng dần xuyên qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào giường khiến chủ nhân của chiếc giường cảm thấy không thoải mái, liền nhanh chóng lật người về phía bên kia giường.
BANGGGG!!
(RẦMMM!! )
MÉÉÉÉÉ!!!
Tiêu Chiến vừa thốt ra câu chửi thề vì anh vừa rớt xuống từ chiếc giường gần cả thước. Anh phát cáu bởi tiếng động rất lớn từ phía nhà bên cạnh. Mấy tuần gần đây, chẳng hiểu sao nhà họ có khách hay gì mà lúc nào cũng ồn ào. Được một ngày hôm qua khá yên ắng để anh có thể tập trung làm việc..nhưng hôm nay, âm thanh đáng ghét đấy đã come back và lợi hại hơn xưa
Đồng hồ điểm 7h sáng, còn quá sớm vì hôm nay công ty cho nghỉ một ngày để tu sửa lại sân vườn, anh vừa mới đọc thông báo được dán trước cổng công ty cách đây vài ngày.
"Tức thật. Cứ tưởng hôm nay mình sẽ được nướng tận trưa"
Tiêu Chiến là người có tấm lòng đại nhân, anh sẽ cố gắng tha thứ cho hàng xóm của mình bằng cách lồm cồm bò lên giường và cố gắng không phát ra tiếng chửi thề. Nhưng, có lẽ hàng xóm có vẻ không nhận ra tấm lòng đại nhân của anh, họ vẫn tiếp tục lớn tiếng, hình như đang cãi nhau về một vấn đề gì đấy
"Bình tĩnh Chiến, mày không được chửi thề. Người có văn hóa sẽ không làm thế."
...có lẽ anh chịu hết được rồi. Tiêu Chiến liền ném mạnh chiếc gối ngủ vào tường đối diện. Anh cố lê cái thân mệt mỏi và buồn ngủ của mình cùng với chiếc choàng ngủ không thèm thay ra kia. Anh đứng trước cửa nhà kế bên, dán một miếng giấy " Ồn ào quá. Làm ơn nhỏ tiếng chút, bên này còn có người già cần được tịnh dưỡng. Cảm ơn, phòng 501". Sau đó anh gõ cửa hai ba lần rồi trở về phòng mình. Tiêu Chiến đứng sau cánh cửa căn hộ, lắng tai nghe xem có động tĩnh gì không. Không lâu sau, có tiếng mở cửa và nói với người trong phòng
"Chẳng có ai"
"Chắc ai đó muốn trêu anh đó, đóng cửa lại đi"
"Khoan..có cái gì đấy ở trên cửa...gì đây? Một tờ giấy note"
"Này thấy chưa?! Tao bảo tụi bây nhỏ tiếng vào, kẻo hàng xóm thấy phiền. Giờ làm phền người ta rồi kìa. Chết thật chứ! Còn dán giấy note cảnh cáo kìa, vô phép thật, nhà bênh còn có người già....mẹ, tại tụi bây hết đấy"
"Xin lỗi...anh"
Và sau khi anh nghe được câu cuối cùng thì họ cũng trả lại cho anh sự yên ắng vốn có. Dựa trên những gì nghe được thì anh đoán chắc được rằng bên đấy khoảng ba bốn người và có lẽ họ không phải thành phần xấu hay thích đi gây rối người khác. Tiêu Chiến thở phào và muốn quay lại giường đánh một giấc, nhưng cửa nhà anh lại vang lên vài tiếng gõ mà anh chẳng hề mong muốn. Anh quay lại nhìn vào khe lỗ chống trộm nhưng chẳng thấy rõ ràng gì cho cam. Tất cả những gì anh cố gắng thấy được là một cậu thanh niên tầm khoảng m7 quay về phòng và đóng cửa lại.
"??? Rảnh? "
Tiêu Chiến cẩn thận mở cửa phòng ra kiểm tra, không có ai cả ngoại trừ chiếc giỏ đan tre được để sát bên cửa nhà anh. Anh mang giỏ vào nhà và kiểm tra bên trong. Những thứ bên trong khiến anh ngạc nhiên và bất ngờ: KitKat, kẹo, pocky, bánh và một số trái cây...còn có...sữa ensure cho người già????♀️
"Ôi thôi"
Kèm theo là một tờ giấy được buộc bên ngoài
[Chúng cháu thực sự xin lỗi vì đã làm phiền ạ-phòng 502]
Dễ thương ghê. Nếu không xưng hô là cháu và có sữa dành cho người già. Lúc này anh thực sự là sa mạc lời rồi
_________________________
Tiêu Chiến thuộc tuýp người khó ngủ, một khi anh đã thức rồi sẽ không thể ngủ lại trong chớp lát được. Nên anh quyết định call video với em gái mình hiện giờ vẫn còn đang ở Canada. Nhỏ em phàn nàn rằng anh chẳng hề quan tâm tới nó, đến kì nghỉ hè cũng không qua đây chơi mấy hôm nên anh hứa rằng sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa rồi sẽ qua. Rồi Tiêu Chiến lại lộn vòng qua vòng lại trên chiếc giường chán phèo và anh đưa tay vớ đại cái gì đó được kẹp trên kệ sách. Mẩu giấy nhỏ khiến anh lập tức bật dậy ngay tức khắc
Chết, phiếu ăn buffet ở nhà hàng gần bờ sông Sài Gòn hôm nay hết hạn!
Tiêu Chiến cố gắng đọc thật kỹ quy định trên tờ giấy và may mắn thay là không cần phải đặt chỗ trước. Nhưng rủ ai bây giờ được nhỉ? Anh cầm điện thoại lên và lướt một loạt số trong danh bạ, số anh lưu cũng không nhiều...và dừng lại tại một cái tên gần cuối danh sách
Giờ gọi có ổn không nhỉ? Hay em ấy đang bận làm gì đấy hoặc đang họp với cấp cao là mình chết chắc! Nhắn tin trước vẫn hơn.
Thế là anh quyết định nhấn vào ứng dụng zalo nhưng ngay sau đó, điện thoại bất ngờ đổ chuông
"Đ..."
Tiêu Chiến giật mình, cuộc gọi đến quá bất ngờ khiến anh làm rớt điện thoại xuống giường (R.I.P điện thoại), anh nhìn vào màn hình xem ai đã gọi tới
"Chết rồi!!"
Cái tên người gọi đến vẫn còn đang nhấp nháy liên tục trên màn hình điện thoại
"Alo...ờ.. Xin chào, Nhất Bác"
Một giọng cười trầm ấm pha chút trẻ con từ đầu dây phía bên kia
"Chào buổi sáng, em làm anh sợ ạ? "
"Ừm..một chút...vì anh định gọi cho em mà em đã gọi lại nên có hơi giật mình...haha, cứ như là thần giao cách cảm ấy nhỉ?"
Tiêu Chiến nằm xuống giường, tay vẫn ôm gối vào lòng trong khi vẫn đang trong cuộc trò chuyện với Nhất Bác
"A, anh gửi tin nhắn zalo cho em, có chuyện gì không? "
"Err...cũng chẳng có việc gì quan trọng đâu, thật mà. Thế em gọi cho anh có chuyện gì à?"
"Hôm nay anh có bận chuyện gì về công việc không?"
"À..công việc anh xong rồi này. Giờ vẫn còn đang nằm trên giường trò chuyện cùng em"
"Em cũng đang rảnh..."
Vương Nhất Bác dừng lại đôi chút rồi tiếp lời
"..Em tính đi bàn công việc tại Cần Giờ tí rồi đi chơi biển luôn. Em nhớ là anh vẫn chưa có đi biển lần nào mà nhỉ? À, trong cv anh có điền (xém nữa lộ chuyện ổng tự ý xem cv của anh Chiến:)) Nên tính rủ anh đi chung luôn????. Được không, anh Chiến?"
"Yaa..cũng được. Anh đi rồi không làm phiền em chứ? "
"Hoàn toàn không ạ. Thế...cho em xin một ngày của anh nhé"
Giọng nói trẻ con kia rõ ràng đang rất hạnh phúc mà không kiềm nén được tông giọng
"Vậy, khoảng 30 phút nữa em sẽ đến đón anh tại chung cư."
Sau khi gác máy, anh siết chặt chiếc gối đang ôm trong lòng, tâm vẫn không ngừng kiềm nén được suиɠ sướиɠ mà úp mặt vào gối cho bớt ngượng. Tiêu Chiến đã hoàn toàn quên vụ buffet tại nhà. Mà hơn thế, chiếc vé tội nghiệp kia đã bị anh ném lên không trung và từ từ rớt xuống góc kẹt giữa tủ và giường-cái nơi mà không ma nào thèm để ý tới
Bên kia cũng không kém gì anh. Vương Nhất Bác sau khi đã hẹn anh được rồi, cậu hét lên suиɠ sướиɠ.
CHẾTTTT MẤTTT. VẬY LÀ ANH ẤY ĐÃ ĐỒNG Ý RỒI!! MÀ KHOAN, ĐÂY CÓ ĐƯỢC XEM LÀ BUỔI HẸN HÒ TRÁ HÌNH KHÔNG?? AAAA, VUI QUÁ ĐI MẤT. EM YÊU ANH, ANH CHIẾN!!
________________________
Tóc tai? Chuẩn! Quần áo? Quá ổn! Mặt mũi? Cũng không tệ! Tiêu Chiến chọn cho mình một chiếc áo phông trắng có điểm nhấn là những sọc chéo đan xen đen đỏ tạo thành hình tam giác trước cổ áo cùng chiếc quần jean khá thoải mái. Anh chọn cho mình một đôi bata màu trắng cùng chiếc nón màu đen, chiếc khẩu trang cũng đen nốt và một chiếc áo khoác xách tay, tổng thể trông rất hài hòa và trẻ trung.
Tiêu Chiến đi xuống dưới căn hộ đợi Nhất Bác. Anh chào hỏi và trò chuyện một chút với anh bảo vệ tại cửa chính căn hộ. Khoảng chừng mười phút sau, Nhất Bác tới. Vẫn lại là chiếc xe màu xanh đen quen thuộc dừng dưới căn hộ
"Anh CHIẾN! "
Vương Nhất Bác kéo cửa kính xuống và gọi tên anh. Tiêu Chiến lên xe, thắt dây an toàn rồi mỉm cười với cậu. Cặp mắt long lanh của Nhất Bác khiến Tiêu Chiến mỉm cười theo. Nhất Bác nhìn một lượt cách ăn mặc cũng như phong cách của Tiêu Chiến vào ngày hôm nay. Điều đó khiến anh cảm thấy hơi lo lắng và bất an. Anh cố tình nhìn lại mình xem mình có ăn mặc cái gì không đúng không?
"Sao vậy, Nhất Bác? Có chuyện gì à? "
Tiêu Chiến cảm thấy lo lắng. Ngay sau đó, cậu lấy lại tầm nhìn, lắc đầu rồi nhìn anh mỉm cười
"Không có gì...chỉ là.."
"Chỉ là...?? "
"Hôm nay trông anh lạ lạ thế nào ấy. Mọi hôm mặc sơ mi nhìn rất chững chạc nhưng...hôm nay anh bận đồ thường, trông anh trẻ ra hẳn, rất đầy sức sống và sự hồn nhiên vốn có"
Tiêu Chiến ngỡ ngàng đôi chút, rồi khuôn mặt anh không biết quái gì lại chuyển sang đỏ dần. Anh nhìn sang cậu, hôm nay Nhất Bác cậu chơi nguyên một cây trắng từ đầu đến chân, có khoác thêm chiếc áo khoác xanh biển lợt bên ngoài khiến cậu trông rất chi là năng động.
"Em trông cũng rất năng động nhaa. Mọi hôm toàn bận đồ vest, không thì toàn chơi nguyên màu đen từ sơ mi lẫn quần tây khiến anh cảm thấy em rất khó gần."
Nhất Bác nhướng mày mỉm cười
"Em cảm ơn"
________________________
Không mất quá nhiều thời gian để đến Cần Giờ. Họ cho xe vào khoang phà trung chuyển giữa biển Cần Giờ và Tp Hồ Chí Minh để nó có thể đưa cả xe qua phía bên kia bờ. Trong lúc chờ đợi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã xuống xe, ra phía trước phà để hóng gió biển. Hôm nay bầu trời khá đẹp, gió cũng không ít khiến tóc anh cứ bay lớ phớ theo gió. Cả hai bị vây quanh bởi khách du lịch vào khoảng thời gian này trong này, khiến họ cảm giác như họ không phải là người Châu Á vậy. Họ đứng vịn tay vào cây ngăn giữa mũi pha và khoang pha. Tiêu Chiến nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài trong khi đấy...Nhất Bác chỉ đứng đó, ngoài nhiệm vụ che chắn anh khỏi sự va chạm còn...nhìn anh chăm chú. Vì thế, anh cảm giác rất bối rối
"Anh Chiến"
"Hửm? "
Tiêu Chiến quay qua thì thấy Nhất Bác đang đưa tay nghe của mình cho anh và khẽ gật đầu ý bảo anh cầm lấy nó. Anh nhét vào một bên tai và chăm chú lắng nghe gia điệu bản tình ca du dương và trầm lắng vang lên từ điện thoại cậu. Anh cười, khẽ nhắm mắt lại tận hưởng bài hát
!!!!
Có lẽ vì đợi quá lâu hay do trong xe thiếu oxi, lượng khách xuống xe để hít thở lấy không khí không ít khiến cho anh tự động bị đẩy đứng sát người cậu.
....lúc này..có trời mới biết rằng trái tim ai đập nhanh hơn ai...
Âm thanh hỗn độn của nhiều lại ngôn ngữ bên trong chiếc phà không làm cho họ bận tâm nữa. Thứ duy nhất họ nghe thấy được chính là giai điệu bài hát được phát ra từ chiếc điện thoại của Vương Nhất Bác. Cậu đang cầm tay vịn rất chặt cố gắng không ép mạnh vào anh, vì trên phà hiện đang rất đông và cố vấn Tiêu hiện giờ đang rất xấu hố, cố gắng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Không ai nói với ai, không ai nhìn ai nhưng trên đôi môi của hai người cứ hiện hữu nụ cười và bàn tay lớn đang bao trùm lên bàn tay bé nhỏ bên dưới vịn lấy thanh sắt, cảm nhận được hơi ấm của nhau, kín đáo như vậy ở nơi công cộng. Họ thực sự không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, họ chỉ đang muốn tận hưởng khoảng khắc yên bình và hạnh phúc...
___________________________
Đã gần 11h trưa và Vương Nhất Bác cũng đã hoàn thành xong cuộc đàm phán. Cậu thở dài mệt mỏi, vị khách hàng này thật biết cách làm khó cậu. Phải thuyết phục mãi họ mới chịu đồng ý kí. Nhất Bác nhìn vào đồng hồ đeo tay
11h trưa rồi, chắc giờ anh Chiến cũng đói lắm rồi.
Cậu bước tới chiếc xe đậu ven đường, dịu dàng gõ cửa kính ba lần. Người trong xe bị tiếng gõ ấy giật mình tỉnh giấc, chậm rãi đưa tay lên dụi con mắt và mở khóa cửa cho Nhất Bác vào
"Au, Nhất Bác? Em xong rồi hả? Được không? Khách hàng có làm khó gì em không? "
Tiêu Chiến vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ say vì sáng nay thức sớm. Anh vừa ngáp vừa hỏi thăm cậu
"Dạ, cũng được. Không một khách hàng nào mà em không giải quyết được!"
"Hahaha, được rồi."
Tiêu Chiến vừa lấy tay xoa đầu cậu, cười ngặt nghẽo vì thái độ tự tin thái quá của Nhất Bác. Còn cậu, khi được Tiêu Chiến xoa đầu, cậu cảm nhận được một luồng ấm áp xuyên qua con tim mình. Cậu mỉm cười
"Anh đói chưa? Em dẫn hai ta đi ăn nhé! Em có người quen nơi đây"
Thế là cả hai chạy khoảng 5km nữa để tới chợ hải sản. Nơi đây rất nhộn nhịp, người mua kẻ bán tấp bập ra vào vì chính nơi đây bán rất nhiều đồ hải sản tươi sống vừa được đánh bắt lên hay những món ăn được làm từ những con ốc, sò, mực, ghẹ,...tại chỗ.
Nhất Bác đến chào hỏi chủ nơi đây và cùng người này của cậu đến nơi mà anh đang ngồi một góc hướng biển. Chủ nơi đây là một anh chàng nhỏ bé, nước da ngâm do hay đi biển, trông có vẻ thân thiện và dễ gần. Cậu ta còn mặc một chiếc tạp dề màu đen quấn ngay hông.
"Xin chào Tiêu Chiến. Em là La Khiêm, chủ một dãy cửa hàng trên con đường này. Em là bạn của Nhất Bác, tụi em chơi với nhau từ nhỏ. Anh có thể gọi em là Tiểu La cũng được. À, anh có thể gọi những gì anh muốn nhé vì hôm nay cậu chàng này sẽ mời"
Cậu chàng giới thiệu về cậu xong rồi chỉ tay sang Nhất Bác-người hiện đang ngồi đối diện với Tiêu Chiến, hiện đang nhún vai chẳng quan tâm những gì thằng bạn mình nói
Tiêu Chiến khẽ mỉm cười xấu hổ vì đôi mắt của La Khiêm cứ mãi sáng lấp lánh nhìn anh. Sau khi cậu ta rời đi, anh mới đứng dậy, đi vòng quanh chợ xem những món hải sản tươi sống vừa được người dân nơi đây bắt lên và đem ướp. Có rất nhiều món ngon nên anh đi mãi mà vẫn chưa quyết định được món nào. Trong khi anh vẫn dán mắt vào từng món, Nhất Bác nhìn mồ hôi anh cứ chảy ròng ròng vì cái nóng miền Nam rồi quay lại chỗ bạn mình mua một đồ uống mát mẻ
Một ly nước lạnh được áp sát chiếc má đang đỏ ửng lên vì nóng khiến cho Tiêu Chiến giật mình. Anh nhanh chóng bị hơi lạnh từ đá hấp dẫn, cầm lấy và uống một ngụm. Khi vừa thử một ngụm, mắt anh mở to tròn ra nhìn Nhất Bác và La Khiêm đang mỉm cười sẵn ở đó.
"UMHHH, Ngon quá!! Anh có thể vừa cảm nhận được vị trái cây tươi trong vị trà mà vừa có vị thảo mộc trong trà. Chúng không quá đắng, quá chua hay quá ngọt. Chúng rất vừa miệng! Cho anh hỏi, đây là loại trà gì thế? "
"Chính là trà ô long đỏ của đài loan, em cho thêm nước cốt trái cây nhiệt đới cùng công thức pha thảo mộc gia truyền ạ. Anh Tiêu Chiến có thể sẽ cảm nhận được cái hậu chúng hơi đắng đắng. "
La Khiêm giải thích, cậu đẩy một ly trà có vị đậm hơn sang cho anh thử sau khi cả ba cùng quay về bàn ngồi. Tiêu Chiến cười ngại rồi nhấp một tí. Khuôn mặt vô cùng thư thái sau khi nhấp miếng đầu tiên
"Cái này cũng rất ngon. Vị trà nó xộc lên tận mũi. Chúng có vị hơi đắng nhưng hậu chúng rất ngọt, rất thanh mát"
(Riết rồi tui cx ko biết đây là buổi ăn trưa hay là buổi đàm thoại về trà????)
Tiêu Chiến phân tích kỹ càng khiến người trong nghành như La Khiêm cũng phải ngạc nhiên bái phục. Cậu quay sang Nhất Bác như muốn hỏi rằng anh đã tìm được bậc thầy này nơi đâu vậy?
"Loại trà này chính là thứ làm nên thương hiệu nơi quán em đấy ạ. Đây là trà Việt Nam. Chúng là sự kết hợp tinh tế giữa trà xanh, hoa hồng và tích lan. Bọn em ủ chúng một ngày một đêm nên hương vị chúng mới đậm đà được như vậy"
"Anh Chiến thích không? "
Nhất Bác vừa cười vừa hỏi khi chứng kiến anh ăn bữa trưa một cách ngon lành. Cậu cảm thấy rất hạnh phúc khi anh có hứng thú với đồ ăn và..vẻ mặt của Tiêu Chiến khi ăn...dễ thương chết Nhất Bác rồi
"Anh thích chúng lắm!! Siêu ngon!"
Tiêu Chiến cười tươi và đưa một miếng thịt của sò tới miệng cậu.
"Thử đi, Nhất Bác..."
rồi chợt nhận ra hành động vô thức của mình, anh đưa ngay thịt sò luôn vào miệng
"Haha, cứ tự nhiên. Em sẽ là một người tàng hình, không nghe thế gì cả cũng như không nhìn thấy gì"
La Khiêm trêu chọc anh khi tiến lại gần bọn họ với món bánh chesse thơm ngon trên tay khiến anh càng thêm xấu hổ. Cậu tiến tới ngồi kế Nhất Bác cười khi thấy anh xấu hổ tới mức không dám nhìn vào đồ ăn mà quay mặt đi chỗ khác
"Không phải anh muốn đút cho Nhất Bác đâu, chỉ là anh muốn em ấy thử món đấy thôi"
Tiêu Chiến cố gắng bao biện, nhưng anh biết chắc chắn sẽ không có tác dụng. Anh đặt miếng thịt vào đĩa của Nhất Bác. Dưới gầm bàn, chân cậu nhanh chóng đá vào chân thằng bạn một phát nhưng may mắn thay, La Khiêm nhanh hơn, cậu ta đã nhanh chân rút về. Vì thế cậu ta được một trận cười lớn và ghẹo Nhất Bác bằng nụ cười mỉa mai
Tiêu Chiến biết nhiều về Vương Nhất Bác nhờ La Khiêm. Nhất Bác lớn lên cùng bà ngoại vì ba mẹ cậu quá bận rộn. Và vì gia đình cậu thuộc về gia tộc nên cuộc sống rất khắt khe. Năm ba tuổi, cậu đã được học võ thuật, bắn súng cùng những bài tập trên trời, năm mười mấy tuổi, cậu lại bị một nhóm bạn học sinh trong trường bắt nạt vì đố kị cộng thêm những người xung quanh cậu đều là những người chạc tuổi bà, chẳng có ai đồng trang lứa hay là lớn hơn cậu một tí để cậu có thể cười nói vui đùa được. Chính vì tất cả những điều trên mà đã sinh ra một Nhất Bác trầm tính và ít nói mặc dù cậu mới 23.
Chắc chắn Nhất Bác bị ảnh hưởng trực tiếp từ bà vì tính khí hay ghẹo gan của bà, nhưng vì ngoại cảnh không cho phép nên cậu hầu như không tỏ ra bên ngoài. Nhất Bác yêu thích các món ngọt do từ bà mà ra, bà là một người phụ nữ Việt Nam chính thống có phần bảo thủ và độc đoán, bà muốn được tận mắt chứng kiến cháu trai mình kết hôn với một người tận tụy chăm sóc cháu trai bà
Khi gia đình họ có thêm hai đứa trẻ nữa, họ phải thuê vú nuôi, nhưng vì bà không muốn cháu trai mình có những suy nghĩ lệch lạc nên đã quyết định tự mình nuôi nấng họ. Đó là lý do tại sao Nhất Bác sống tách khỏi hai đứa em của mình và đến khi 21t mới quay về khi bố gọi về tiếp quản công ty, vì vậy mà cậu cảm thấy không thoải mái trong chính ngôi nhà của mình.
La Khiêm hứng thú quan sát chemistry giữa cậu và anh với nụ cười trên mặt. Cậu biết Nhất Bác từ lúc cậu lên tám Nhất Bác mười một. Nhà Khiêm sát bên nhà bà anh. Cả hai đều chung học trường tiểu học đến bây giờ. Đối với Khiêm, Nhất Bác luôn có thói quen lạ lùng, anh ấy luôn nhìn về một hướng vô định như đang chờ đợi hay tìm kiếm một ai đó vậy. Cậu từng hỏi anh, rút cuộc là anh đang tìm ai thì anh lắc đầu, bởi lẽ Nhất Bác cậu cũng chẳng biết rằng tại sao mình lại như thế
Vậy là đã hai mươi mấy năm, cậu chờ đợi...
"Cuối cùng, anh cũng tìm thấy rồi đúng không? "
La Khiêm chống tay lên bàn nhìn Tiêu Chiến ngon lành thưởng thức bánh cheese, rồi thì thầm đủ để người bên cạnh nghe thấy câu hỏi. Nhất Bác nhìn người nhỏ tuổi hơn mình một lát rồi lại quay sang nhìn Tiêu Chiến. Anh mỉm cười đáp
"Uh, tìm thấy rồi"
.......Người đã lấy mất chìa khóa trái tim cậu trong một thời gian rất dài...
Bữa trưa được miễn phí, cả Nhất Bác và Tiêu Chiến đều tranh nhau trả tiền nhưng chủ quán từ chối. Cậu ta nói rằng việc Nhất Bác dẫn người quan trọng của anh ấy tới gặp cậu đáng giá gấp mấy lần bữa trưa nhỏ mọn này. Với lý do này cũng đủ để khiến cho Tiêu Chiến ngượng ngùng không ngừng
"Mới một giờ thôi, anh có muốn đi đâu chơi hay làm gì trước khi về không?"
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến rời khỏi quán khi trời đã mát mẻ do mặt trời bị mây che. Tiêu Chiến nghĩ ngợi đôi lúc, thực ra trước lúc đi, anh đã hoàn toàn quên béng mất hay nói đúng hơn là anh không để tâm tới việc đi đến đâu....có Nhất Bác đi cùng rồi, thì nơi nào cũng được.
"Uhm...mới 11h trưa, anh muốn tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi một lát rồi mình có thể đi dạo chụp phong cảnh xung quanh chẳng hạn?"
"Nếu vậy thì em biết một chỗ này cực hay luôn nè. Đương lúc nơi đó khá vắng vẻ do dịch COVID nên anh Chiến thoải mái nghỉ ngơi chụp mình và quay phim luôn. Có phụ vụ cả nước giải khát nữa. Đi không? "
"Uh"
Thế là cả hai cùng nhau lên đường tới địa điểm mà Nhất Bác giới thiệu
________________________
Sau khoảng mười lăm phút, họ đã đặt chân tại địa điểm khá nổi tiếng tại Cần Giờ. Đó chính là cây cầu Nam Hải hay còn gọi với một cái tên sến súa đó chính là " Cầu Tình Yêu" trong truyền thuyết.
Hiển nhiên là Tiêu Chiến không hề biết vụ này. Anh chỉ cho rằng nó chỉ ở một cây cầu bình thường và thật tuyệt vời để anh có thể chụp những tấm ảnh cực kì xịn xò tại đây
Hai người cùng nhau tới một nhà chồi gần đấy nghỉ trưa. Anh gọi một ly nước cam, Nhất Bác chỉ đơn giản gọi nước lọc để uống. Nghỉ ngơi xong, cả hai quyết định lên đi vòng vòng cây cầu và ngôi nhà trọ.
Cảnh vật xung quanh đây phải nói là cực cổ điển. Vì không có khách nên đã tô đậm thêm nét cổ xưa của nó. Căn nhà với tông chủ đạo là màu vàng và nâu gợi cho ta liên tưởng đến những thập niên 80-90s. Một màu tượng trưng cho sự ấm áp và yên bình. Gió hiu hiu thổi quanh các ngóc ngách căn nhà khiến cho chuông gió giữa trần vang lên những tiếng kêu leng keng thật vui tai. Xung quanh căn nhà, người chủ có trồng rất nhiều cây xanh, một phần để tô điểm thêm cho sắc xanh ngôi nhà phần vì để tránh gió biển thổi vào sẽ làm mục hết sơn. Ông chủ còn tốt bụng bày thêm bàn ghế gỗ dưới tán lá để làm nơi tránh những tia nắng gắt chíu vào. Ngôi nhà có duy nhất tầng trệt và tầng một.
Chính những chân cầu thang cũng có thể để bạn sống ảo với nó. Những tán cáy xòe ra làm nhiệm vụ trang trí thêm cho khung cảnh sinh động. Lên trên tầng một thì chỉ có vài căn phòng nhưng cũng làm cho đường đi cũng hạn hẹp hơn hẳn. Kì lạ thay, chính cái hạn hẹp ấy lại cho ta những shoot hình đẹp đến lạ thường. Vẻ mộc mạc bình dị kết hợp với một chút gì đó hơi huyền bí.
Shhh...
"Nhất Bác, em đừng gây ra tiếng động nhé. Để anh chụp lại bức ảnh của chú chuồn chuồn cái đã nhé"
Tiêu Chiến đang đi dọc cầu thang thì anh phát hiện ra có một chú chuồn chuồn màu xanh khá xinh đang đậu trên chiếc lá đung đưa trước gió. Quả là thời cơ trời ban, không mấy khi chúng ta có thể chụp được chú chuồn chuồn đang đậu cố định trên lá như thế cho chúng ta chụp đâu. Thế nên là anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này liền quay lưng lại và ám hiệu cho cậu hiểu rằng mình phải im lặng, không được gây ra tiếng động, Vương Nhất Bác liền đứng yên tại chỗ đấy, không dám nhúc nhích, đến thở cậu chàng cũng cố gắng thở nhẹ hết mức có thể để chúng không động đến chú chuồn chuồn.
Trong khi đợi Tiêu Chiến chụp xong chú chuồn chuồn thug Nhất Bác đã lấy điện thoại mình ra, nhấn tách một phát, khung cảnh thần tiên gì vậy? Thật sự rất là hài hòa. Cậu chụp một bức ảnh anh đang say sưa với con côn trùng kia. Bức ảnh chụp góc nghiêng của anh cùng với những tia nắng nghịch ngợm trên mái tóc đen nhung càng tôn lên thêm vẻ đẹp nghịch thiên của Tiêu Chiến. Tài khoản facebook của cậu đã lâu rồi không đăng gì cả giờ đã đến lúc phải cập nhật thứ gì đó. Tiêu Chiến không hề hay biết chuyện này.
[Vương Nhất Bác: Thợ chụp hình dễ thương tận tụy với nghề]
Sau đó, Nhất Bác cất điện thoại vào trong túi quần và không quan tâm đến số lượng thông báo cho bức hình trên facebook nhiều đến chừng nào, tăng nhanh đến mức độ chóng mặt.
Sau khi đã xong những shoot hình ưng ý rồi, Tiêu Chiến mới vui vẻ đi xuống chuẩn bị đi về. Tính ra, học ở đây cũng gần một tiếng rồi và họ phải quay về vì bầu trời lúc này đã chuyển sang đen nhẹm rồi. Nếu không quay trở lại xe kịp, họ sẽ ướt sũng, trở thành những chú chuột lột mất.
Vừa đi, cả hai người họ cũng trò chuyện trên cây cầu Nam Hải. Đột nhiên, Nhất Bác cậu quay sang, đặt lên má Tiêu Chiến một nụ hôn nhẹ. Anh bất ngờ, lấy tay lau đi và đẩy nhẹ Nhất Bác ra xa, hai đôi mắt trừng hết lên nhìn cậu như muốn cậu phải giải thích rõ chuyện này
"Anh Chiến, anh có biết truyền thuyết của cây cầu này không? "
Nhất Bác nhún vai, không có ý định giải thích liền. Gì chứ những thứ này, Tiêu Chiến phản ứng rất nhanh. Hai con mắt anh sáng rực, ánh lên niềm mong chờ cực độ khiến cho anh quên đi nụ hôn ban nãy
"Sao? Truyền thuyết là gì thế? Kể anh nghe đi?"
"Uhmmm....tương truyền kể lại rằng, nếu như bạn nắm tay và hôn người mình thích thì tương lai sau này chúng ta rất có thể là bạn đời của nhau, còn nếu....trên chính cây cầu này, họ cãi nhau, buông đôi tay của nhau ra thì mãi mãi sau này sẽ không bao giờ được tương ngộ lại nữa..."
(tui bịa đó, đừng để ý:))
"Vậy...cái hôn ban nãy của em? Còn cái vụ nắm tay anh suốt quãng đường trên cây cầu? Đừng nói..."
Tiêu Chiến gần như hiểu ra được vấn đề, Nhất Bác nhẹ nhàng từ từ ghé sát đến tai anh
"Đúng vậy. Em muốn chúng ta sau này có thể bên nhau trọn đời..."
Dứt lời, cậu đã đặt trên một anh một nụ hôn sâu. Tay trái cậu đỡ lấy đầu của Tiêu Chiến, tay phải vịn lên thanh cầu. lưỡi Nhất Bác như con mãng xà hung hăng len lỏi khắp khoang miệng anh, hút từng dưỡng khí nơi anh. Tiêu Chiến thuận đà, lấy tay vòng qua cổ Nhất Bác, kéo cậu lại gần mình hơn. Cậu thấy anh chủ động thì cậu càng nhanh hơn. Tiếng mút mát hòa nguyện cùng tiếng sóng vỗ và gió biển tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp...
Đây chính là thời khắc để trí tưởng tượng bay xa:))). Tui để cảnh vật zị đó, mọi người tự tưởng tượng ra cảnh người nhé(づ ̄ ³ ̄)づ
_Lan_
P/s: off lâu quá, mọi người còn hay đã quên tui rồi。:゚(;'∩';)゚:。
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!