*Đây chính là phần mà Nhất Bác nghe lời Tiêu Chiến ở nhà, ăn sáng và bầu bạn cùng với mấy đứa em của mình, phần xưng hô thì là anh: người lớn tuổi hơn, cậu: người bé tuổi hơn nha*
Buổi sáng hôm sau, tại gia đình họ Vương, mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ theo quy trình của nó. Em gái út Vương đang ngồi tại bàn ăn, trông có vẻ rất căng thẳng. Người anh trai cũng là đứa thứ hai trong nhà thấy vậy, liền hỏi
"Em không sao chứ, Chi? "
"Em...em không sao"
Thảo Chi nhìn lên cầu thang và thấy anh trai cả của mình đang vận bồ đồ vest đi xuống. Vương Nhất Bác đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống và vẫn không nói một câu gì. Hay chính xác hơn là anh không biết nói gì với hai đứa em mình cả
"Hôm nay anh không phải đi sớm nữa ạ? Công ty xong việc gấp rồi hả anh? "
Trung Kiên ngạc nhiên khi thấy anh mình không vội vã đi sớm như mấy tuần vừa rồi, cậu liền đánh bạo hỏi
"Không, hôm nay anh sẽ ăn sáng xong rồi đi"
Nhất Bác trả lời đứa em trai và ra hiệu cho người làm bưng đồ ăn sáng ra. Trên bàn hiện đang không bày sẵn đồ ăn, chỉ vỏn vẹn hai ly sữa.
"Sao mấy đứa còn chưa ăn? "
"Chi bảo đợi anh xuống"
Kiên chỉ sang em gái mình. Thực chất cạu cũng đang tò mò việc em gái mình đang làm là gì nhưng nó không quan trọng nên cậu đã không hỏi thêm. Vài phút sau, người làm mang ra ba tô cháo dinh dưỡng phục vụ bữa sáng cho ba cô cậu chủ.
Kiên thêm một cú ngạc nhiên vì bình thường họ sẽ ăn cơm hoặc món gì đấy nước nước chứ không có ăn cháo vào sáng sớm.
"Cháo bí đỏ? Là sao đây? "
"Là cô chủ nhỏ tự tay làm đấy ạ. Cô ấy đã thức rất sớm để làm chúng. Cô ấy muốn mọi người cùng thưởng thức ạ"
Thảo Chi đỏ mặt gục xuống bàn, miệng thì nhanh chóng giục hai anh mình
"Ăn mau đi không kẻo chúng nguội hết"
Nhất Bác nhìn bát cháo quen thuộc, múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Mùi vị khiến anh sững lại. Anh lạu nhìn sang Thảo Chi thì thấy con bé đang cười với mình rồi còn gõ gõ gì đấy trên điện thoại nên anh tiếp tục ăn. Trái ngược hoàn toàn với Thảo Chi, cô hoàn toàn lo lắng không biết cảm xúc của anh hai mình khi ăn bát cháo này như thế nào. Nhưng rồi cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ăn hết bát thứ nhất và có ý định ăn bát thứ hai. Cô cũng rất hạnh phúc và mỉm cười thật tươi khi chứng kiến cảnh đó
"Ngon lắm Chi, anh không ngờ là em có thể làm được"
Trung Kiên ăn hết bát cháo thứ nhất và cũng đưa cho người làm lấy mình bát thứ hai, Nhất Bác cũng vậy. Thảo Chi không nói gì, cô chỉ im lặng. Đôi mắt lấp lánh ánh lên niềm hạnh phúc của mình, Nhất Bác cười. Sao lâu nay anh chưa bao giờ thấy cô dễ thương như vậy nhỉ. Lần đầu tiên anh thấy mặt này của con bé
"Rất ngon, anh thích nó"
Nhất Bác xoa đầu em gái mình. Cô gần như muốn khóc vì niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ, nhưng cô phải kiềm chế lại. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh
"Bạn em dạy em làm món này đấy ạ. Tụi em phải làm đi làm lại rất nhiều lần để có thể ra được món cháo như thế"
"Bạn nào? "
Trung Kiên đỡ bát cháo từ tay người làm vừa hỏi. Cậu nhanh chóng múc vài uống cháo bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành
"Một người bạn từ phòng thiết kế"
Cô cười tinh quái khi anh hai xoa đầu cô một lần nữa và vùi đầu tiếp tục ăn
"Cute không? "
Trung Kiên dừng muỗng, quay sang hỏi cô. Xem ra người bạn này rất có tính kiên nhẫn khi có thể dạy em gái mình nấu ăn thành thạo như vậy
"Sao? Anh quan tâm hả? "
Thảo Chi không biết rằng anh ba nghiêm túc trong câu hỏi vì nhìn cậu cứ như một chú cún chờ đợi cái trả lời
"Tất nhiên rồi. Có thể dạy em gái anh nấu được như thế này cơ mà. Anh cần phải bén duyên với người đó gấp"
Cậu chọc đứa em gái mình, tất cả mọi người đều bật cười trước câu nói đấy. Tình cảm ấm áp cứ thế mà nhen nhóm trong tim bọn họ. Nhưng cô lại nhìn sang anh hai mình, người duy nhất mỉm cười và thưởng thức món cháo trong im lặng
"Xin lỗi anh ba, anh chậm một bước rồi. Nhưng có người đặt trước thầy giáo dạy nấu ăn em mất rồi. Phải không anh hai?
Khụ khụ
Nhất Bác ho sặc sụa ngay sau khi em gái mình dứt lời. Cậu nhanh chóng uống ngay một ngụm sữa và lất khăn giấy lau đi chỗ cháo bắn tung tóe. Sau đó anh nhìn đứa em gái đang cười tươi roi rói
"What? Anh hai cũng biết người đó nữa à?"
Trung Kiên muốn hỏi thêm nhưng không được vì ánh mắt sắc lạnh quét lên cậu khiến cậu phải ngậm miệng ngay lập tức (giống thuật cấm ngôn của Lam gia nhở? )
"Vương Trung Kiên... Vương Thảo Chi... "
Đấy! Khi cả họ và tên hai người được nêu ra, khiến chúng không nói thêm điều gì nữa. Đó chính là truyền thống của nhà Vương. Một khi mà họ và tên được nêu ra họ buộc phải dừng mọi công việc của mình lại để lắng nghe người khác nói trong mọi cuộc trò chuyện của gia đình
"Ăn sâng nhanh đi. Tất cả đều phải đến trường vào sáng sớm không phải sao? "
Thảo Chi cười, ăn hết bát cháo, điện thoại cô cũng bất ngờ rung
[DAYTOY: Sao rồi Chi? Thành công không? ]
Cô mỉm cười và soạn tinh nhắn với thầy giáo
[Thảo Chi Vương: Họ ăn tận ăn bát. Em cảm ơn anh, anh Chiến]
Tiêu Chiến bỏ điện thoại vào túi quần, nụ cười thích thú vẫn còn hiện trên khuôn mặt. Mặc dù anh đã lỡ mất cơ hội ăn sáng cùng Nhất Bác nhưng anh lại rất thích cảm giác ấm áp mà Nhất Bác có thể cảm nhận được từ gia đình. Tiêu Chiến đã thử nói chuyện với Thảo Chi sau buổi học đầu tiên làm chả giò. Anh đã tưởng rằng cô sẽ rất ghét anh vì những tấm ảnh đang tràn lan trên mạng xã hội, nhưng không, cô cảm thấy rất ổn và ủng hộ anh và Nhất Bác giữ vững mối quan hệ. Anh cảm thấy rất hạnh phúc vì thế, anh quyết định dạy cho cô một món ăn khá đơn giản mà lại có thể hàn gán tình cảm gia đình lại với nhau. Cuối cùng, chúng đã rất hiệu quả.
[Thảo Chi Vương:(gửi hình)]
[Thảo Chi Vương: Hôm nay anh hai sẽ chở em tới trường sau đấy sẽ đến công ty sau, cảm ơn anh lần nữa nha anh Chiến]
[Thảo Chi Vương: sticker]
.....
Tiêu Chiến hít thở thật sâu để lấy lại nhịp tim bình thường. Đó là bức hình một nam nhân trẻ tuổi mang trên mình chiếc áo vest đã tôn hẳn lên vẻ đẹp tổng tài của cậu và mỉm cười nhìn vào ống kính, được cô canh rất chuẩn nên hình cực kì xịn xò và rõ nét. Nét đẹp rất riêng nơi cậu khiến anh lúc nào cũng cảm thấy như vậy. Anh vội lưu bức ảnh đó vào trong thư mục ảnh của điện thoại
[Thảo Chi Vương: Em bảo là muốn chụp một tấm để gửi cho thầy nấu ăn mình xem...và đây là kết quả..he he..trình chụp của em không tệ đó chứ?] Xem ra chúng ta có hai thuyền phó đẩy thuyền đây rồu(ʘᴗʘ✿) _Lan_
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!