TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

[Fanfic] [Bác Chiến] The Red Thread

Chương 4: Cất giấu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

" Ủa cô đang làm gì vậy ạ? "

Vương Dịch Phong chạy lại ngồi xuống với người  đã trông nom cậu từ khi mẹ cậu mất lúc cậu năm tuổi, cậu coi người ấy như mẹ mình

" Tôi đang làm nhân cho bánh gai đấy cậu chủ ạ"

" Sao lại phải tự làm? Con thấy ra ngoài mua cho đỡ hơn không? Vừa đỡ mất thời gian lại ăn cũng ngon"

" Tự mua cũng được. Nhưng cảm giác người ăn không có giống nhau đâu đó"

" Sao lại không giống nhau? "

Có khác gì nhau đâu chứ, cuối cùng cũng là ăn cơ mà. Rắc rối thế

"Thì nếu mình tận tâm làm và đặt trái tim vào đó nữa, thì người ăn sẽ cảm nhận được sự tận tâm. Nó không chỉ là chuyện mùi vị mà còn là về chuyện cảm giác nữa, nè, cậu thử làm cho người trong lòng đi"

" Vậy ra...... Cô biết rồi à"

" Cô có cho con là người kì quặc không? "

" Ý cậu chủ kì quặc là như thế nào?"

" Thì.... "

" Có thể ta có những sở thích không giống như mọi người, nhưng cậu chủ cũng đâu có khác biệt gì đâu?  Cuộc sống là của cậu chủ đấy. Nhưng cậu chủ nên nhớ là chúng ta đang sống trong cái bóng tối của xã hội, chắc chắn sẽ có những con mắt nhòm ngó đến"

" Nhưng con có quan tâm tới cái tụi hạ đẳng kia đâu. Con chỉ hi vọng ba, chị Hân, cô, băng của con không thấy con quái lạ, không xa lánh con là con vui rồi ạ"

Đúng vậy, Vương Dịch Phong chỉ mong điều xa vời ấy trở thành sự thật là quá đủ với cậu rồi

" Ừm, tôi mong là thế. Đây, cậu nếm thử đi"

" uhmm, con nghĩ là khá ngon đó. Bớt tí đường nữa là được rồi"

" Thật à? Phần nhân này là nãy tôi làm rớt dưới đất đấy "

" Cô cứ chọc con hoài"

Cậu cùng cô bảo mẫu vừa cười vừa tất bật làm bánh gai trong gian phòng bếp ấm áp.

-------------------------------------------------

" Tiêu Nhất Chiếnnnnn!!! Em đem đồ ăn trưa tới rồi nàyyy!! "

Vương Dịch Phong vừa mở sầm cửa khoa phòng khám vừa hét lớn cùng vẻ mặt hớn hở. Cậu biết thể nào con người này sẽ bỏ bữa ăn trưa mà, vì thế nên cậu đã vội vã chạy tới đây ngay sau khi học xong trên trường.

Tiêu Nhất Chiến không nhìn cậu. Bởi lẽ anh biết, ngoài trừ cậu ra thì không ai cư xử như thế với anh cả

" Nè, nè, nè, anh mau dừng đóng hồ sơ nhàm chán ấy mà ăn trưa với em đi. Bổn thiếu gia này phải nhịn đói chạy một mạch từ trường tới đây để đưa cơm cho anh đấy"

Vương Dịch Phong mè nheo

" Gì đây?"

Tiêu Nhất Chiến dùng đôi đũa chọt vào cục thịt cháy đen được bày trên đĩa

" Sườn.... sườn nướng"

Vương Dịch Phong nói với giọng hối lỗi

" Đây là sườn khét chứ nướng gì kiểu này?!? "

Tiêu Nhất Chiến gắp miếng than đen thui trước mặt, anh không thể nào đóng vai người bạn trai tốt mà ăn miếng sườn đó được hết

" Emm, lúc đó cắt ra thấy miếng sườn vẫn còn đang đỏ nên quyết định quạt thêm cho lửa lớn, cho nênnnn"

" Nhưng, em có cái này "

Vương Dịch Phong vớ lấy gamen, mở nắp và đặt trên bàn

Tiêu Nhất Chiến nhìn vào hộp là mấy cái bánh được quấn lớp lá gai một cách vụng về

" Em phụ bảo mẫu làm đấy"

Vương Dịch Phong khoe món bánh gai mà cậu đã mất công ngồi quấn sao cho chắc để hơi nước không chui tọt vào bên trong

" Bánh gai, khó bọc lắm đấy"

Vương Dịch Phong lấy ra một cái bánh được cuốn một cách vụng về, từ từ lột từng chiếc lá một ra, lộ ra bên trong chiếc bánh màu đen

" Nào, há miệng ra"

Tiêu Nhất Chiến lắc đầu phản kháng nhưng vẫn chịu mở miệng ra để cậu đút. Mặc dù hình thức không được đẹp nhưng phần nhân ngọt ngọt thanh thanh, đậm chất Bắc Bộ mới đáng là điều cần phải chú ý. Anh là người Bắc Bộ nên khẩu vị anh tương đối là rất nhạt . Vị của chiếc bánh này khiến anh phải ngạc nhiên

" Thích không? Thích không? Em và bảo mẫu phải ngồi nếm từng chút một đấy"

" Ừm, ngon lắm"

Tiêu Nhất Chiến nhìn cậu với một ánh mắt trìu mến. Khẽ lấy tay cậu trao trên đó là một nụ hôn và thì thầm

" Nhưng món sườn này anh thật sự không thể nào ăn được"

" A, không sao, chúng ta có thể xuống phòng ăn bệnh viện mua đồ ăn mà không phải sao? "

Cậu cười- một nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ

_____________________________

Giấc mơ quá đỗi ngọt ngào khiến cho con người băng lãnh ấy không muốn phải mở mắt. Giấc mơ quá thực đi khiến cậu sợ rằng sẽ chìm đắm trong nó mãi. Vương Nhất Bác thực sự không muốn thức, sợ chìm nhưng vẫn muốn chìm, nhưng không chuông điện thoại đã reo khiến cậu phải thức.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, lấy tay xoa xoa cho thêm phần tỉnh táo. Giống như mọi lần, giấc mơ ngọt ngào đã biến mất hoàn toàn sau một đêm. Cậu không nhớ gì cả, tất cả chỉ đọng lại trong thôi chỉ có hai điều là cảm giác  hạnh phúc và những giọt nước nước mắt vươn trên khóe mi,  đôi môi còn vương hơi ấm của giấc mơ. Cậu lau nước mắt bằng bàn tay thon dài. Đây chẳng phải là lần đầu tiên, từ nhỏ cậu đã mơ rồi. Những giấc mơ chắp vá, không đầu, không đuôi, mỗi lần thức giấc đều chỉ có cảm giác mất mác và tiếc nuối cùng với hạnh phúc mà thôi. Từ cái ngày cậu vô tình nghe được giọng nói của ai đó vào ngày tuyển nhân viên của phòng thiết kế, cảm giác mất mác và hụt hẫng đã không còn nữa. Giấc mơ cũng thưa dần đi: cách ngày 1 lần, 1 tháng hay thậm chí là 2-3 tháng 1 lần hoặc kiểu như lâu lâu, làm việc mệt quá, cậu ngủ quên thì mới xuất hiện. Giống như nó đã chìm dần vào quên lãng hay nó muốn tốt cho cậu?? Vì thế, cậu trân trọng nó hơn thay vì quyền rủa hay sợ nó.

Có lẽ đó chính là thứ cảm xúc xen lẫn giữa hạnh phúc và đau đớn. Đó cũng là lí do mà Vương Nhất Bác luôn tìm kiếm một người.... một người có thể thấu hiểu được giấc mơ cậu..... có thể khiến cậu giải mã được mớ cảm xúc hỗn độn ấy một cách hợp lí nhất. Mà hình như.....cậu tìm thấy rồi thì phải

Vương Nhất Bác khởi động vài cái để bắt đầu một ngày đi làm mới. Cậu vào nhà tắm rửa mặt, nhìn gương mặt không chút cảm xúc của mình trong gương. Bằng cách nào đó, cậu lại nhìn thấy một ai khác, một người có đôi mắt giống hệt cậu nhưng lại không phải cậu. Một người lớn tuổi hơn cậu có khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và nụ cười ấm áp thay vì là khuôn mặt lạnh lẽo gϊếŧ người này.

" Cậu chủ dậy chưa ạ? Mời cậu xuống ăn sáng"

Nhà họ Vương có năm người và ba người giúp việc, hai bảo vệ, một thợ làm vườn. Ba cậu thì định cư bên Mỹ để quản lí công ty bên ấy, mẹ thì đi theo để hỗ trợ. Nên bây giờ nhà chỉ có cậu cùng với hai đứa em, một trai một gái. Điều này khá tốt với Vương Nhất Bác , cậu với mẹ thực sự không hợp nhau. Cậu cũng chẳng biết sao mình lại có những định kiến với mẹ nữa.

Vẫn như thường ngày, bữa ăn sáng diễn ra trong im lặng, không ai nói với ai câu nào cả. Em gái thì bận ăn, còn đứa em trai thì nó đang ôn những kiến thức trọng tâm để thi lấy bằng tốt nghiệp. Vương Nhất Bác nhìn vào bữa sáng của mình: một tô phở cùng với chai sữa chua thạch đào Chân Quả Lạp. Cậu thực sự không muốn ăn nó nên chỉ vớ lấy chai sữa và đi

" Anh Hai, chủ nhật này em sẽ qua nhà bạn ôn tập để sáng thứ Hai thi thử. Nên em sẽ ngủ lại nhà bạn  "

Trung Kiên nói ngắn gọn xin phép anh

Vương Nhất Bác biết hai đứa em kính trọng mình rất nhiều mặc dù mọi người không sống chung với nhau từ nhỏ. Vương Nhất Bác là con cả nên cậu đã phải trong khu huấn luyện chuyên dụng mà mọi đứa con trai cả họ Vương đều phải vào. Là một trạch nam, chưa từng sống chung với em nhỏ. Nên Vương Nhất Bác đã cố gắng để hiểu hai đứa em mình hơn, nhưng việc đó hình như không dễ chút nào

Có lẽ cậu chưa có thể mở rộng trái tim mình cho những người xung quanh nên bầu không khí gượng gạo mỗi ngày một tệ

"Chủ nhật tuần này anh bận việc không có ở nhà, em có thể ôn xong rồi về, không cần ở lại qua đêm ? "

Câu hỏi nhưng gần như là mệnh lệnh

" À, em có thể ở nhà một mình được ạ. Huống chi nhà mình còn có tận hai bảo vệ"

Thảo Chi- đứa em gái không muốn phiền đến hai anh của mình, vội lên tiếng

"Không được"

Vương Nhất Bác  kiên quyết

" Anh không thể để con gái ở nhà một mình vào những ngày cuối tuần, có bảo vệ cũng vô nghĩa thôi. Vậy thôi, tối chủ nhật anh sẽ gọi điện thoại về nhà kiểm tra"

Cậu nhanh chóng lấy chìa khóa xe hơi trên đầu tủ giày, lắc đầu khi đứa em gái gọi lại ăn sáng

Vì sống trong nhà họ Vương, từ bé đã dạy không được tin bất kì ai, bất kể cả người thân cận. Nên đương nhiên là Vương Nhất Bác nào đâu tin tưởng được mấy người giúp việc, họ chỉ là người ngoài dựa vào đâu mà cậu tin được rằng họ không hại đến hai đứa em của mình

Vương Nhất Bác đậu con xe motor màu xanh của mình trong garage, tháo nón bảo hiểm ra và bắt đầu ngồi lướt điện thoại. Có lẽ cậu đã đến công ty quá sớm rồi. Vương Nhất Bác do dự không biết có nên vào công ty hay là chạy một vòng gϊếŧ thời gian vì cậu không muốn vào công ty nghe những lời tám không cần thiết, những lời mưu tính với đồng nghiệp chính là điều cậu thích vào lúc này. Suy nghĩ một hồi, dạ dày giúp cậu đưa ra quyết định, cậu phải kiếm gì đó lót bụng cái đã

Căn tin chính của công ty giờ này thì chưa mở cửa, xung quanh đây có một quán ăn dành cho nhân viên chuyên mở sớm để phụ vụ cho những ai tăng ca không về nhà. Rất nhiều lựa chọn nên Vương Nhất Bác quyết định gọi món tại quầy, sẽ dễ dàng mua đồ khi chưa có nhiều nhân viên vào giờ này

"  Cho tôi một phần cơm sườn nướng với ốp la"

Vương Nhất Bác  tiện miệng gọi món ăn mà cậu bất chợt nghĩ ra trong đầu. Chỉ mất vài phút là cậu đã có ngay một đĩa cơm sườn ốp la. Cậu nhìn xung quanh, kiếm một cái bàn trống, ngồi vào và bắt đầu bữa ăn sáng của mình

" Tài liệu của ai đây? "

Trên bàn có một xấp tài liệu gồm khoảng 10 tờ ghi chi tiết về món salad và đầy đủ chi tiết về lượng calo cần dùng. Vương Nhất Bác khá ưng về xấp tài liệu này. Cuối trang đầu có ghi mã số nhân viên và họ tên nhân viên: "Tiêu Chiến - 0510". Chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ? Đôi mắt nở ra ý cười

" Về nhà mình sẽ tra sau"

Để tài liệu sang một bên cùng với tài liệu của mình và bắt đầu ăn

Miếng sườn rất ngon, vị nêm rất vừa. Vương Nhất Bác vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.... như miếng sườn bị khét chẳng hạn. Thật điên quá đi mà. Cậu chẳng biết mình đào đâu ra suy nghĩ ấy nữa vì cậu chưa từng nếm thử món sườn khét bao giờ

Đang mải suy nghĩ về miến sườn khét thì điện thoại Vương Nhất Bác  đổ chuông trong túi. Đôi mắt sắc lẹm nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại - người anh mà cậu thấy nản nhất, giám đốc công ty người mẫu. Cậu thực sự không muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng....

"Chuyện gì vậy anh? "

Mặc dù sáng nay tâm trạng không tốt thật, nhưng vì thấy được cái tên Tiêu Chiến nên tâm trạng Vương Nhất Bác  tốt hơn được chút, nói chuyện cũng bớt lạnh

" Chuyện gì là sao? Bộ rảnh không được gọi cho mày à? À, với lại tao định hỏi là khi nào mày vào công ty"

" Đang trước cổng"

" Á **! Thiệt hả?Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà mày vào công ty sớm thế?"

" Không có chuyện gì em cúp đây"

" Ấy, ấy, khoan nào, chưa gì nổi giận nữa rồi. Tao chỉ định hỏi mày đến công ty chưa. Nếu đến rồi thì tốt quá, mày qua bếp chính của tổng công ty đi. Đầu bếp trưởng đang cho tao và thằng Huy thử món salad của nhân viên mày làm ấy. Hình như cậu thanh niên vừa mới lên chức cố vấn phòng thiết kế hướng dẫn làm. Cậu ấy đi đâu mất rồi"

Giám đốc công ty cũng chẳng phải thanh niên chăm chỉ gì , anh ấy còn có đôi chút phiền phức. Bình thường thanh niên đó còn chẳng thèm để mắt vào thực tập sinh kìa, chỉ xuống lướt mắt nhìn một hồi, thấy ai không ưng thì đuổi. Lâu lâu lại lên tổng công ty lượn lờ trước mặt Vương Nhất Bác khiến Vương Nhất Bác phát điên. Vậy mà chẳng hiểu sao năm nay lại có hứng với thằng nhóc người mẫu mới, còn chuẩn bị cả món ăn vặt và salad cho nữa.

" Biết rồi, lát em qua"

Sau cuộc gọi điện, Vương Nhất Bác nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình rồi dọn dẹp đĩa qua một góc để người của quán dễ dàng dọn gọn. Cậu sắp xếp đống giấy cho thật gọn, cất luôn xấp tài lệu của cậu vào đứng dậy khoác cái cặp nhanh chóng rời khỏi quán ăn

( 1 tiếng trước )

" Ừm, tao đang ở quán ăn trước công ty này, qua lẹ đi, tao đợi. Bye"

Tiêu Chiến đặt dĩa cơm sườn của mình xuống bàn, kết thúc cuộc gọi điện thoại với Gia Huy . Quán rất vắng vì mới 6h30 thôi mà, có ai vào ăn đâu, anh yên lặng nhìn xung quanh đợi thằng bạn mình đến

Tiêu Chiến nhìn đĩa cơm sườn cười một mình. Hồi nhỏ bị mẹ đánh cũng chỉ vì nó. Hồi ấy, anh đã cố thử độ khó hơn sau trứng ốp la. Anh bắt ghế trèo lên lò nướng, cho miếng sườn vào và nhấn nút quá đà. Kết quả là miếng sườn thì khét, mông anh thì đỏ vì bị mẹ đánh. Cậu khóc suốt cả ngày hôm ấy. Vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Tiêu Chiến nài nỉ mẹ dạy cho anh và đó chính là lần đầu tiên anh biết đến rất nhiều gia vị và học nấu ăn một cách chính thức. Sau này, anh đã trở thành trợ thủ đắc lực của mẹ trong việc bếp núc. Đôi lúc mẹ còn trêu rằng anh đang cố trở thành người chồng đảm đang đương mọi việc

Nhớ đến đây Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn.

Bớt chợt, Gia Huy  lao tới kẹp cổ anh, dùng đũa gắp mất một miếng sườn cho vào miệng, nhai một cách ngon lành

" Ấyyyy! Gia Huyyyyy!! Bữa sáng của tao"

Gia Huy  đánh vào tay Tiêu Chiến

" Thôi nào, đừng keo như thế anh tôi, có một miếng sườn thôi mà. Tao đi mua đồ ăn sáng đây, đợi đó"

Gia Huy phàn nàn và đi mua đồ ăn sáng

" À đúng rồi, sau khi ăn xong tao với mày đi tới bếp tổng công ty tao, tao cho mày thử món salad"

Cậu quay lại với đĩa cơm của mình, Tiêu Chiến ngước nhìn cậu nói

" Thật à, mày cho tao nếm thử?"

" Ừm, nếm thử coi tụi người mẫu tụi bây vừa miệng không? Tao không rành về khẩu vị của người mẫu"

" Oke, ăn xong xuất phát luôn, bảo sao hôm nay mày réo tao đi làm sớm"

Gia Huy ngáp dài vì sáng nay, mới có 5h mà chuông điện thoại réo in ỏi. Nếu không phải là người nhà, cậu đã sớm chặn số đó mãi mãi

(Tại nhà bếp)

" Chết rồi mày ạ!! "

Tiêu Chiến hốt hoảng, anh lục tung cả cái cặp phát hiện ra mình làm mất xấp tài liệu ghi chép về món salad rồi. Haizzzzz, biết vậy nãy không lo nói chuyện với Gia Huy thì anh có bỏ quên nó trên bàn đâu chứ. Giờ mà quay lại nó mất rồi còn đâu

" Thôi, không sao, mày có ghi mã số mà, tao tin nay mai sẽ có người đem trả mày thôi"

Gia Huy an ủi, trí nhớ người già kém lắm, cạu hiểu

" Ừmm"

Tiêu Chiến khóc mất, cái đó anh phải thức trắng 3 đêm để làm đấy.......

_____________________________

" Hây, Tiểu Tán, về bài đăng của Vương tổng trên mạng ý, bộ mày với ổng quen nhau rồi chia tay à, nó có nghĩa là gì vậy? Mà theo trí nhớ siêu ngắn hạn của tao thì vẫn không thể nào nhớ được mày có mối tình nào nữa từ hồi năm cấp ba tới bây giờ. Trả lời tao, nó có nghĩa là sao?"

Thanh Lan tiếp tục nhìn vào bức hình  của Vương Nhất Bác  trên facebook, cố gắng suy nghĩ xem dòng đăng " Một mối tình chung thủy và mãnh liệt-chưa bao giờ quên" nghĩa là sao, cô không tài nào hiểu được, không lẽ Vương tổng nhớ người yêu cũ đến mức một món bánh cũng làm ngài ấy nhớ đến??

" Không, lần mày hét vào tai tao vào ngày đầu tiên đi làm là lần đầu luôn ấy"

Hai người thì thào với nhau trong phòng phục trang. Hôm nay là ngày cả hai phòng chủ chốt thiết kế và trang điểm tập hợp tại công ty Trần giám để bàn về thời trang và vụ trang điểm. Thanh Lan tuy mới vào làm được nửa năm nhưng tay nghề rất khá nên đã được cử đi, còn Tiêu Chiến thì anh đã được đề bạt lên làm cố vấn rồi nên điều phải đi là hiển nhiên. Gia Huy thì vẫn còn bận đi lấy số đo để may đồ. Trong lúc đợi, cô nàng mới trang thủ hỏi anh về vấn đề này

" Bây giờ, ai ai trong công ty cũng đang bàn tán về nó đấy. Vương tổng đã không đụng gì tới Facebook mấy năm rồi, vậy mà chỉ cần có cái bánh và bông dã quỳ của mày đã khiến Vương tổng thay đổi. Thật là vi diệu nha"

Thanh Lan phân tích, kì thực, nó cũng chẳng quan trọng gì cho cam. Cô chỉ luôn hi vọng ông anh mình sẽ không phải chịu bất kì tổn thương gì về mặt tinh thần hay thể xác mà thôi.

" Có thể là cái bánh ấy khiến Vương tổng nhớ lại mùi vị của người yêu cậu ấy làm thì sao"

[Thì ra Vương tổng đã có người yêu? ]

Tim anh quặn đau, cố nở ra nụ cười khô khan

Cô không thể không đồng tình với anh

" Có thể, cái cảm giác này nói sao nhỉ? Tao cảm thấy cái dòng Vương tổng ghi ấy, là dành cho mày. Tại tao chưa bao giờ nghe nói Vương tổng có bạn gái cả, mấy nhân viên cội nguồn tại nơi đây cũng bảo thế. Với lại mày nghĩ coi, tính khí như thế thì cô nàng nào chịu cho được, phải có một người nào đó tinh thần thép lắm mới dạy dỗ được thôi. Nên tao mới có cảm giác như hai người mới là một đôi đấy, " cặp trời sinh " a~"

" Khuynh hướng đam mỹ à"

Gia Huy xen vào, cậu đã hoàn thành xong việc đi lấy số đo và chạy vọt ngay tới chỗ bạn mình

" Đam mỹ là cái gì?"

Tiêu Chiến từng nghe từ này hồi năm anh học cấp ba rồi, nhưng vẫn không hiểu nó là cái gì hết

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] The Red Thread tại truyen35.shop

" Mày không search google à? Nó gọi tắt là tình yêu nam nam, là tình yêu giữa hai thằng con trai với nhau, và Thanh Lan thì u mê tình yêu bọn họ ấy"

Gia Huy vừa giải thích vừa cười, mặc kệ cho Thanh Lan ném cho cậu cái nhìn gϊếŧ người

" Ừ, tao là hủ nữ đấy, nhưng không có nghĩa tao bán bạn mình cho kẻ khác đâu đấy nhé! "

Cô tắt nguồn điện thoại, đem cất vào cặp

" Nhưng Tán này, mày có chắc là thích Vương tổng không, mặc cho Vương tổng đúng là người đó? Nhưng nếu mày không thích thì nhớ nói tao, tao sẽ không nhắc nữa, OK không? "

Thanh Lan cảm thấy hình như mình lại gây áp lực cho anh nữa rồi, quay qua hối lỗi

Tiêu Chiến lắc đầu cười trừ, lấy điện thoại gõ nhẹ lên đầu cô

" Cái con bé này, chơi chung bao nhiêu năm mày còn không nhớ quy luật nhóm mình đặt ra à? Không thích sẽ thẳng thắng nói ra là không thích, hai người còn lại sẽ không được cưỡng chế"

" Vậy là " thích" đúng không? "

Gia Huy  trêu anh, Tiêu Chiến hít một hơi dài bình tĩnh lại và thú nhận

" Tao.... cũng... chẳng biết nữa"

Tiêu Chiến  lí nhí trả lời làm cho Thanh Lan và Gia Huy phải ngạc nhiên

" Tao kể cho bọn mày nghe rồi đúng chứ. Chuyện tao luôn nhìn về một hướng tìm kiếm một ai đó "

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn về xa xăm, Thanh Lan và Gia Huy đều gật đầu

" Khi tao hồi nhỏ, tao luôn tìm kiếm một người,.... "

" Và..... "

" Tao cũng chẳng biết người đó trông như thế nào cả.. tụi bây biết không? Nó rất mơ hồ, chỉ có đôi mắt là tao nhớ rõ, và tao chỉ biết được rằng ở bên người ấy, tao rất hạnh phúc và ấm áp"

Càng kể, Tiêu Chiến  càng siết chặt tay lại

" Người đó là một người con trai? "

Đáp trả lại câu hỏi chỉ là sự im lặng. Một lúc sau, Tiêu Chiến mới mở miệng........

" ừm, cho nên tới giờ tao cũng không biết rằng mình thích trai hay là gái cả. Từ trước đến nay, tao vẫn luôn tìm kiếm người ấy, cho tới khi ...... tao vô tình nhìn vào ánh mắt của Vương tổng. Vào ngày đi làm đầu tiên..... "

Thanh Lan thì ôm đôi má nóng bừng, miệng cười lên tận mang tai, Gia Huy thì cứng họng không thể nào tin được . Cậu chàng vẫn còn đang bận sắp xếp lại những logic trong lời nói của anh mình

" Người đó là.... là Vương tổng.... đúng không Tán??"

Cô khẳng định lại những gì anh mình kể. Chỉ hận là không thể hét lên hay đập xuống sàn được mà thôi

" Tao thực sự không biết, tao chưa từng trò chuyện hay là gặp mặt trực tiếp Vương tổng cả"

Tiêu Chiến cuối gập người, siết chặt bàn tay mình lại

" Nhưng tim tao đập rất nhanh khi nhìn vào Vương tổng hay đơn giản chỉ cần nghe thấy giọng nói "

" Vậy thì mày chỉ cần gặp Vương tổng là được rồi. Đi ngay và luôn. Tao biết hiện giờ Vương tổng đang ở nơi nào đấy, chỉ cần một cú gọi điện"

Gia Huy nôn nóng muốn được nhìn thấy tận cảnh hai người gặp nhau sẽ như thế nào

" Không , tao không thể"

Tiêu Chiến lắc đầu, các ngón tay đã bắt đầu đâm vào thịt ứa ra máu

" Sao lại không thể. Mày chỉ cần tình nguyện đưa tài liệu cần trình đến Vương tổng mà đưa cho ngài ấy là được"

Thanh Lan đang cố tìm cách nhưng Tiêu Chiến vẫn lắc đầu, thân bắt đầu run, xem ra sợ thật rồi

" Tao không làm được đâu. Tao không biết giải thích sao khi gặp mặt Vương tổng trong khi Vương tổng đã có người yêu rồi, tao không muốn chia cắt hai người họ"

Tiêu Chiến nhắm chặt mắt lại, anh sợ sẽ phải chia xa người đó mãi mãi nếu họ gặp mặt, anh không muốn phải rời xa người đó và quan trọng là anh  không muốn bị thất nghiệp ngay chính mảnh đất màu mỡ này đâu

Sắc mặt Tiêu Chiến bắt đầu trắng bệch như không còn huyết sắc. Thanh Lan cố gắng giúp anh lấy lại bình tĩnh, Gia Huy vội giúp anh sát trùng vết thương nơi chảy máu do ngón tay anh bấu chặt. Họ một lần nữa kéo anh ra khỏi ác mộng

" Rồi, rồi, không cần gặp Vương tổng hôm nay đâu, có tụi này rồi mà."

Thanh Lan an ủi

" Ủa, nhưng sao mày biết Vương tổng có người yêu? Các cố vấn lâu năm ở đây còn chưa biết rằng Vương có người yêu đấy"

" Không phải dòng trạng thái Vương tổng đăng là bằng chứng sao? " Tiêu Chiến lí nhí hỏi

" Ông nội tôi ơi, tao nói mày bao nhiêu lần rồi mà không chịu nghe. Mày phải lên tìm hiểu kĩ ý nghĩa của từng loại hoa chứ. Bông dã quỳ có nghĩa là: mối tình chung thủy và mãnh liệt. Nên Vương tổng mới ghi như thế, người ngài ấy nhắm là mày đấy,ông chú chậm tiêu ạaaaa!!!! "

Gia Huy quên béng mất phải nói với nó vụ này, may mà hôm nay nói ra nếu không hậu quả cậu sẽ không gánh nổi mất

Tiêu Chiến lại ngơ ngác lần hai, cố gắng loading những gì mà Gia Huy nói

ANH NGƯỜI MẪU KIA!! ANH LẠI ĐÂY CHO TÔI!!

Tiếng người quản lí vang lên cũng là lúc Tiêu Chiến load xong câu chữ, mặt anh bắt đầu đỏ

Thanh Lan và Gia Huy thấy vậy đều cười, thật may khi bạn mình đã trở lại bình thường

TIÊU CHIẾN!!! NGỤY THANH LAN!!! TÔI ĐỀ CỬ HAI NGƯỜI QUA ĐÂY ĐỂ LÀM VIỆC CHỨ KHÔNG PHẢI ĐỂ TÁM CHUYỆN

Tiếng hai trưởng phòng hét lên giận dữ, trong khi mọi người đang làm việc túi bụi thì bọn họ dám ngồi chơi?!!

" Xin lỗi ạaa"

Lời xin lỗi vừa dứt thì cả ba tản nhau ra, đi làm công việc của mình

_____________________________

9h tối, tại nhà Tiêu Chiến....

Tiêu Chiến  vừa về đến nhà và tắm xong. Hôm nay lại vắt kiệt sức già của anh nữa rồi. Sau buổi tập trung tại phòng phục trang để bàn về những mẫu thiết kế phù hợp với chủ đề 2020, anh lại chạy đến phòng bếp của tổng công ty lên kế hoạch chuẩn bị đồ ăn như đã nói. Hôm nay mới là thứ hai, chuyến đi thì xuất phát vào ngày thứ bảy, điều đó có nghĩa họ phải lên kế hoạch từ bây giờ: mua nguyên liệu và họ sẽ phải thức cả đêm để làm salad vào ngày thứ sáu để kịp giao chúng vào sáng ngày hôm sau. Tiêu Chiến  được phép nghỉ từ thứ năm đến chủ nhật.

Tiêu Chiến ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, lôi đống giấy trong cặp ra. Giờ anh phải chỉnh một số dữ liệu về số đo, màu sắc, chất vải mà anh sắp nói cho nhà may. Thật tệ khi anh bị quát trong giờ làm việc, mặc dù quát có đúng đi chăng nữa

Tiêu Chiến mỉm cười nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Thật may khi Gia Huy đã nói rõ với anh về ý nghĩa của bông hoa, không thì.... Anh thật không dám nghĩ tới. Thôi vậy, rút kinh nghiệm là được. Anh chỉ thật không ngờ bông hoa nhỏ bé ấy lại có ý nghĩa sâu xa như vậy. Hên không phải ý nghĩa bậy bạ nào, không là anh chết chắc

" Bản thảo ơi..... bản thảo à, mày nơi đâu rồi"

Tiêu Chiến vừa lẩm nhẩm vừa tìm trong xấp tài liệu dày cộp kia. Anh cẩn thận lật từng cái một lên

" Đây rồi! Xong cái này mình còn phải chỉnh một số cái bên salad nữa. Haizzzzz, mệt thật chứ"

Tiêu Chiến lật tung cả cái cặp lên

" À rế rế? Nó đâu rồi? Không phải mình làm mất rồi chứ? "

Tiêu Chiến đã hoàn toàn quên béng mất rằng anh đã làm mất vào bữa sáng nay

" Asssshhhh! Phiền thật chứ! May mà mình có lưu một bản trên máy, không là tiêu rồi"

Tiêu Chiến  vò nát cái đầu, anh không biết não già này chứa gì mà sao lại quên được cái tài liệu quan trọng này chứ.

_________________________

Tại nhà Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác  vẫn còn phải đang kí hết đống giấy tờ nhàm chán kia. Trên bàn chỉ có một xấp tài liệu được tách riêng biệt. Mắt thì để trên giấy tờ, nhưng tâm cậu đã sớm không còn trên đó nữa rồi

" Vương Nhất Bác , mày điên rồi, chỉ vì một cái tên mà phải phân tâm đến giờ sao? Nhỡ là CHIẾN khác thì sao? Chắc không phải là người ấy đâu? "

Vương Nhất Bác  thở dài, cầm nó lên, thầm nở một nụ cười có chút hi vọng.

Cậu bắt đầu dẹp mớ giấy tờ nhức đầu kia qua một bên, bật máy tính lên, đăng nhập vào trang chủ công ty, tay cậu run run gõ những con số và click chuột.

Vương Nhất Bác cắn chặt môi, nhấn enter " tìm kiếm". Đúng như mong đợi, là anh  ấy

0510 - Tiêu  Chiến - phòng thiết kế ( kèm hình ảnh) và tiểu sử

"........... "

Đồng tử giãn căng ra, tim đạp nhanh, tay cứng đờ, xấp tài liệu mà Vương Nhất Bác cầm chặt ban nãy rơi xuống bàn ngay khi nhìn thấy kết quả trên màn hình.

Bây giờ thì cậu còn tâm trí nào mà để làm việc nữa chứ. Vương Nhất Bác cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng làm nốt tập văn kiện hôm nay. Thực sự rất khó khăn

Đã 1h đêm, ai kia đã vùi đầu vào chăn đánh một giấc say nồng, Vương Nhất Bác mới làm xong công việc của mình. Cậu đứng dậy, nhấp nốt ngụm sữa mà Thảo Chi chuẩn bị cho, tắt đèn trong phòng, cầm tập tài liệu đến bên giường. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười chạm lên dòng chữ ghi mã số và cái tên TIÊU CHIẾN  bằng những ngón tay thon dài

" Ngủ ngon nhé"

_____________________________

" Tán~, hôm nay mày có về nhà liền không? "

Thanh Lan chộp lấy tay Tiêu Chiến lắc lắc, đôi mắt sáng ngời lạ thường

" Không, hôm nay tao sẽ tới thư viện thành phố để tìm vài cuốn sách. Tối qua, bếp trưởng nhắn tin cho tao rằng chi phí để làm dư khá nhiều nên đã đề xuất thêm món tráng miệng ăn dọc đường, và cả nhóm quyết định làm món bánh ngọt truyền thống của Bắc Bộ, vừa không quá ngọt lại vừa không quá béo. Tuy chưa quyết định nên làm gì nên tao cần phải vào thư viện tìm vài công thức"

" Chuẩn luôn đó Tán à, tao cực thích mấy món bánh ngọt truyền thống. Cảm tạ trời khi mày là bạn tao, được ăn mấy món bánh của mày là niềm suиɠ sướиɠ của tao đó"

Gia Huy cười không thấy mặt trời khi nghe tin Tán nhà mình sẽ thêm món bánh ngọt vào suốt chuyến đi nhạt nhẽo này.

" Umk. Ráng đợi tới thứ bảy nha, sẽ có ngay một phần bánh ngon lành cho mày ăn đỡ buồn miệng trong suốt quãng đường. "

Thanh Lan xin anh chia cho cô nàng một phần rồi cả ba tạm biệt nhau. Cô có vẻ rất bận rộn với công việc trang điểm, mặc dù đã tan làm nhưng cô vẫn phải ở lại phòng tập thêm kĩ năng mới cho phần trình diễn năm nay, Gia Huy cũng vậy, chỉ riêng Tiêu Chiến vẫn còn đang đợi nhà may giao hàng nên chung quy hiện tại anh rảnh nhất nhóm. Thật ra, không cần Thanh Lan phải xin, anh cũng đã tính làm cho cô nàng một phần. Cô ấy cần cái gì đó ngọt ngọt để tiếp năng lượng và khơi nguồn cảm hứng.

_____________________________

Tiêu Chiến mang theo hai cuốn sách cùng tập tài liệu in lại và tự nhủ rằng sẽ không để quên lần nữa tới thư viện thành phố.

Trong thư viện, Tiêu Chiến thu thập được vài cuốn sách về bữa ăn nhẹ, đồ ngọt truyền thống Việt Nam, đi đến bàn còn trống và đặt chúng lên. Anh đã gửi mess hỏi thử ý kiến của bếp trưởng về món ngọt thì bà ấy chỉ cần bánh không quá ngọt, không quá béo và không được có nước dừa vì chúng dễ bị ôi thiu do thời tiết miền Nam sắp vào hè khá là oi bức.

" Món cơm trắng kết hợp với đồ ngọt truyền thống làm tráng miệng cũng được lắm ấy chứ nhỉ"

Tiêu Chiến lật từng trang sách một cách cẩn thận, sách trong thư viện đều là hàng hiếm không dễ gì có thể kiếm được trong các nhà sách và trên mạng . Có rất nhiều công thức thú vị trong từng cuốn sách. Tiêu Chiến mỉm cười và nghĩ, mình nên chọn mở quán ăn thay vì làm nhân viên thiết kế nhỉ?

" À, Thố Thố làm việc cực trong phòng trang điểm rồi, có lẽ mình sẽ thêm cho em ấy ít đạm và protein để bổ sung năng lượng. "

Tiêu Chiến ghi chú lại những thứ cần thiết, lên danh sách bắt đầu mua sắm, rồi chuyển sang đến món tráng miện. Anh cần kiếm món gì mà để qua đêm mà không bị hỏng

" Bánh gai - món bánh ngọt truyền thống miền Bắc Bộ. Ý nghĩa: sự bền chặt thủy chung của lứa đôi"

Ahh, mặt Tiêu Chiến  lại đỏ nữa rồi, nước mắt anh lại chảy xuống. Thứ cảm xúc lạ ấy lại dâng trào trong anh. Tiêu Chiến lấy tay che đi đôi mắt đầy nước, vội vàng lau đi những giọt nước mắt rớt xuống như mưa

Anh ngồi mải mê nghiên cứu đến quên cả thời gian, hai cái tai thỏ cứ đung đưa theo nhịp. Một hồi lâu đã thấm mệt, chú thỏ ấy ngáp dài và trườn dài ra bàn nằm ngủ....

" ừmm, mấy bộ sách về hàng không, nó ở giá vào vậy? "

Hôm nay Vương Nhất Bác đi thư viện thành phố để tìm những cuốn sách về hàng không. Công ty cậu chuẩn bị lấn sang ngành hàng không nên cậu cần phỉ có đầy đủ tư liệu về chúng. Vương Nhất Bác  cầm theo tập tài liệu của Tiêu Chiến theo vì cậu tính sửa cho anh một số thứ để nó được hoàn chỉnh hơn

Nhất Bác ngán ngẩm nhìn những chồng sách trong thư viện. Biết tìm tới chừng nào? Trong trạng thái chán ngẩm vì choáng ngợp đống sách trong thư viện, cậu lách qua mấy cái bàn học rồi đột nhiên sửng sốt..

Vương Nhất Bác nhìn thấy một người....

Nhịp tim cậu tăng cao, sự vui sướng tràn đầy.

Nhất Bác lùi lại vài bước rồi dừng lại ngay dãy bàn cậuvừa bước qua. Đây là một dãy bàn dành cho khoảng 10 người, nhưng chỉ có một người con trai ở đó và người đó đang....ngủ. Tiêu Chiến gối đầu trên cánh tay khiến cậu có cơ hội nhìn rõ hơn

" Từ lúc nào mà.... "

Tiêu Chiến

Anh ấy đang ngủ, và chỉ cách cậu có vài bước

" Chết tiệt.... "

Vương Nhất Bác vô cùng sửng sốt, nó khiến cậu phải khựng lại vài giây để định hình lại

Quả nhiên là tiên cảnh

" Mình có nên đánh thức anh ấy và trả tập tài liệu không? Không, không, vậy là sẽ phá vỡ hết tuyệt sắc trước mặt hết! Nhưng...nhỡ đâu anh ấy cần xấp tài liệu này? "

Khóe mắt anh ấy hơi đỏ - đã khóc rồi ư?

Lông mi anh ấy thật đẹp

Mũi ảnh thật dài

Môi ảnh cũng thật đẹp....

Da anh ấy thật mịn, chúng kết hợp lại thật hoàn hảo, còn điểm thêm nốt ruồi duyên dưới miệng

".......... "

Vương Nhất Bác tiến tới gần Tiêu Chiến, khẽ đưa tay chạm nhẹ vào khóe mắt và gò má đang ửng đỏ, không dám làm mạnh vì cậu sợ anh sẽ giật mình .

Nước mắt bắt đầu chảy ra, đây là lần đầu tiên Nhất Bác rơi nước mắt trước một người con trai. Cảm xúc kỳ lạ lại đến với cậu một lần nữa. Quả nhiên là Tiêu Chiến không phải là người tầm thường

" Anh đã bỏ ngải gì mà khiến em phải khó chịu như thế này? Anh đã làm cách gì mà khiến em lại có cảm giác rất hạnh phúc mỗi khi nhìn anh?!"

Vương Nhất Bác nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt vẫn còn vương  trên khóe mắt. Lấy lại bình tĩnh, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe vì nước mắt, dán tờ giấy note lên tập tài liệu, viết vài dòng và ghi tên mình lên, rồi lại xóa tên mình đi. Lẳng lặng đặt nó kế bên Tiêu Chiến, nhẹ nhàng rút điện thoại chụp lại khoảnh khắc anh đang ngủ. Khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ như gió

" Mơ đẹp nhé, Tiêu Chiến "

____________________________

Tiêu Chiến bị đánh thức bởi những tiếng cười khúc khích của những cô gái ngồi đằng sau. Anh lắc lắc cái đầu để lấy lại sự tỉnh táo. Tay vớ lấy điện thoại trên bàn

" Trời, đã 6h rồi sao? Mình ngủ quên mất"

Tiêu Chiến nhanh chóng thu dọn đống sách trên bàn, bất ngờ anh tìm thấy xấp tài liệu để quên trên bàn ăn. Tờ giấy note trên xấp tài liệu là điều Tiêu Chiến  chú ý nhất.

" Tôi nhặt được trên bàn ăn trong quán ăn gần công ty. Xin lỗi vì đã trả trễ"

Tiêu Chiến cảm thấy tim mình thắt lại, đôi mắt mở to ra, vội vã chạy ra ngoài, đôi mắt dáo dát tìm kiếm người đã viết tờ giấy note này. Tuy nhiên, anh biết một điều rằng người ấy đã rời đi khá lâu rồi. Anh quay lại, về chỗ mình ngồi và đọc lại từng chữ trên tờ giấy. Tiêu Chiến nhìn chăm chăm vào tờ giấy note và phát hiện ra một cái tên đã bị xóa nhưng vẫn còn để lại lằng. Anh vội vã lấy bút chì tô lên những vết lằng đó. KHÔNG THỂ NÀO TRÙNG HỢP NHƯ VẬY ĐƯỢC?

Tiêu Chiến đặt ngón tay lên môi mình, nó vẫn còn vươn hơi ấm của chủ nhân. Chắc chỉ là trùng tên thôi nhỉ, anh đang mơ đúng không? Trong mơ, anh thấy một người con trai nhìn rất giống Vương tổng lại gần mình và đặt lên môi....một nụ hôn.

Tiêu Chiến mỉm cười trong hạnh phúc, thôi thì cứ một lần đa tình đi, gỡ ốp lưng điện thoại ra....để tờ giấy note vào trong đấy......cất giữ.....không cho một ai biết...

_Lan_

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] The Red Thread, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] The Red Thread , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] The Red Thread full , [Fanfic] [Bác Chiến] The Red Thread full , [Fanfic] [Bác Chiến] The Red Thread chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top