Câu chào quen thuộc vào mỗi buổi sáng của Thanh Lan chỉ dành duy nhất một mình Tiêu Chiến. Anh vui vẻ đáp lại cô nàng bằng một nụ cười thật tươi. Mới có 7h30 nên sảnh dưới công ty dành cho nhân viên khá vắng, cô nàng dễ dàng tìm ra anh đang ngồi hiu quạnh một mình.
" Để tao coi coi hôm nay mày cho tao ăn gì nào? "
Trước khi ngồi vào bàn, Thanh Lan nhanh chóng lấy cái tay nhéo nhéo vào má Tiêu Chiến vài cái rồi mới ngồi xuống hẳn hoi. Thói quen khó bỏ rồi, ai biểu da anh mềm quá chi
" Đợi Gia Huy tới đã. Nó mới vừa nhắn với tao là sẽ tới ngay đây"
Tiêu Chiến nhanh chóng giữ ngay hai cái tay không an phận của Thanh Lan khi đang cố gắng mở hộp đồ ăn ra.
" Tại sao chứ??? Tao đói muốn chết rồi đây này! Mày nỡ lòng nào để một người con gái bị bỏ đói mà đi làm hả Tán? Huy ơi là Huy, hẹn lúc 7h15 đó trời!! Tao đã cố tình đi trễ rồi mà mày còn trễ hơn nữa là sao? "
Thanh Lan cố nặng ra những giọt nước mắt cá sấu của mình
" Mà thôi, trong lúc đợi nó, tao làm cái này còn hơn"
Thanh Lan lấy quyển sketchbook trong cặp ra
" Tán này, mày coi tông màu này phối với đồ bên mày như thế nào, hợp không? "
" Ừmmm, cái phấn, mày pha thêm tí đỏ nữa mới làm nổi bật lên cái mặt được. Hơi nhạt rồi. Màu chủ đạo là pastel mà không phải sao? Cái má phải hồng đỏ mới hợp"
" Oh, oki để tao sửa"
" Hey, kì chụp ảnh sắp tới mình làm chủ đề này à? "
Gia Huy đến bất ngờ, dùng xấp hướng dẫn gõ lên đầu Thanh Lan. Đối với Gia Huy thì cái gõ đó khá nhẹ, ( đối với một thằng con trai:)) nhưng đối với Thanh Lan thì cái gõ ấy khiến cô như muốn gục xuống bàn. Cậu đã đến ngay lúc mà cô gọi hồn cậu vào ngay, nhưng lại không muốn vào liền.
" Ouch, mày làm cái quái gì vậy hả, Huy?! Mày có biết rằng cái lực mày giáng vào đầu tao là dành cho con trai mà tao lại phụ nữ đấy, mày biết không?! "
" Wow, mày nói tao mới biết mày là con gái đấy. Hahahaha"
Đối với người khác khi nghe những tiếng cãi vã đó là sẽ thấy nhức đầu ngay, nhưng với Tiêu Chiến thì nó lại là thứ âm thanh yên bình không thể thiếu trong cuộc sống anh.
" Thôi nào, ngưng cãi vã được rồi đấy. Nhân viên vào khá nhiều rồi, tao không muốn bị mắng vốn đâu. Mau ăn đi để còn có sức làm, 8h rồi"
Tiêu Chiến mở hộp đồ ăn ra, bên trong là cơm cùng với những món mặn đi kèm trong vô cùng bắt mắt và đầy đủ dinh dưỡng
" Đây, mấy món đơn giản thôi nhưng đầy đủ dưỡng chất. Gia Huy mày ăn hộp này nhé, nó nhiều rau tốt cho da mặt mày đấy"
Thanh Lan phản ứng cứ như là được tặng họa cụ vậy ( bạn nào là dân vẽ nghèo sẽ thấu hiểu được cái cảm giác lúc ấy T^T), mắt sáng lấp lánh như những vì sao, nhìn Tiêu Chiến
"Anh ơiiii, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ. Anh có đồng ý ở rể khônggggg??? Đừng để em bơ vơ một mình. Em chắc chắn sẽ cho anh một cuộc sống đầy đủ, không lo cơm ăn áo mặc, còn được làm việc theo sở thích nữaaaa!! Anh chỉ cần hằng ngày nấu cơm cho em ăn thôi!! Nhé nhé nhé, anh Tiêu Chiến siêu cấp đẹp trai, siêu cấp thu hút!!! "
Thanh Lan kéo tay Tiêu Chiến siết chặt lại, đôi mắt lấp lánh mong chờ. Đây là lần thứ n+1 cô gạ anh rồi.
Phụttttt
" Lan ơi là Lan, mày đừng có dẹo hộ tao cái và tôn trọng ông anh này chút đi. Mày nhắm mày nuôi nổi Tán không? So với điều kiện nhà ảnh??? Mày thua xa"
Gia Huy vừa làm động tác khinh bỉ vừa đưa miếng cà chua vào miệng
" Này, nhé! Đừng có tính chuyện điều kiện gia đình ở đây nhaaaa! Tao không bao giờ để người khác cướp Tán nhà mình đâuuuuu. Nên tao mới muốn mang về giấu đi, không cho một ai thấy hết. Hứ! "
" Hai mươi phút đếm ngược, ăn nhanh lên"
Tiêu Chiến nhăn mặt trước cuộc cãi nhau con bò giữa hai đứa nhóc
Thanh Lan nhìn đồng hồ và ý thức được còn vừa đủ thời gian để ăn, bắt đầu gắp con xúc xích bạnh tuộc lên thưởng thức tay nghề chỉ riêng cô và Gia Huy được ưu ái. (Bây giờ thôi, chứ tương lai chênh vênh lắm=))
Không gian yên bình đã được hoàn lại. Tiêu Chiến mỉm cười hạnh phúc khi nhìn hai đứa nhóc của mình ăn một cách ngon lành. Gia Huy bỗng dừng lại, lấy ra bình sữa chua thạch đào hiệu Chân Quả Lạp mát lạnh từ trong balo ra đưa cho anh
" Cảm ơn, mày mua nó ở đâu? Xung quanh đây làm gì có ai bán thứ này. "
Tiêu Chiến cầm lấy chai sữa và bắt đầu thưởng thức. Anh không ngờ thằng nhóc mình nó tốt một cách đột xuất nhưng đáp trả lại sự cảm thán là cái lắc đầu
" Không, Vương tổng cho mày đấy"
( Ho sặc sụa)
Thanh Lan nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho hai người. Anh đang ho sặc sụa và hỏi lại cho chắc chắn đấy không phải là một trò đùa
" Này, chuyện này không đùa được đâu, không vui chút nào đâu"
Gia Huy vẫn ăn và trả lời Tiêu Chiến một cách dửng dưng
" Mày tưởng tao là loại người dễ đem chuyện tình cảm người khác ra đùa? Sáng nay tao có ghé qua công ty để lấy tài liệu cho việc luyện tập. Lúc ra ngoài, bất chợt gặp được Vương tổng đang đứng nói chuyện với Trần giám. Ngài ấy gọi tao lại, đưa chai sữa và nhờ gửi lại cho người đã làm món bánh cupcake hoa hồng. Mà người đó không là mày thì là tao được chắc? "
Cậu đưa cho anh tờ giấy note được gấp làm bốn ngay ngắn có ghi vài dòng trên đó cùng với chữ kí của Vương Nhất Bác
[Cảm ơn - Vương Nhất Bác]
Tiêu Chiến nở nụ cười trà đầy ý xuân mặc dù không biết Vương tổng cảm ơn vì điều gì nhưng điều đó cũng khiến anh rất hạnh phúc rồi. Anh lại bất ngờ đỏ mặt khi cả hai đứa bạn nhìn anh cười rồi ghẹo gan. Tiêu Chiến nhanh chóng kẹp tờ giấy vào trong ốp lưng điện thoại và vờ như không cho chuyện gì xảy ra. Anh vội lấy một đầy cơm cho vào miệng và cố gắng ổn định lại nhịp thở nhanh nhất có thể
Tờ giấy note ấy cùng kích cỡ và màu sắc với tờ giấy dán trên tài liệu cậu ở thư viện, quan trọng hơn thẩy là NÉT CHỮ hai tờ giấy y chang nhau
Vậy là không phải mình nằm mơ. Là Vương tổng! Cứ ngỡ là trùng tên, cứ nghĩ là mình đa tình....
_____________________________
16/4: cuối cùng cũng gặp lại nhau
Hôm nay là ngày phòng bếp mua sắm thức
ăn. Mặc dù không nhất thiết phải tự đi mua, công ty sẽ đặt nguyên luôn nguyên liệu bên nhà máy, nhưng Tiêu Chiến lại không đồng ý vì đơn giản thôi.... Anh quen tự mình lựa chọn hơn. Nếu đổi với người khác thì chắc chắn sẽ bị ăn chửi, nhưng với Tiêu Chiến thì lại không vì anh được chính Trần giám chỉ thị nên các đầu bếp gạo cội cũng phải nể vài phần. Tất cả thành viên tự nguyện cùng với những đầu bếp khác bao gồm cả Tiêu Chiến đều chọn một siêu thị gần đó để chuẩn bị những nguyên liệu càn thiết cho khẩu phần ăn. Trong đội ngũ chỉ có cậu cùng với hai anh đầu bếp là nam nên sẽ phụ trách việc xách những túi đồ nặng. Do thực đơn sẽ làm món sandwich và bánh nên họ sẽ cần rất nhiều bánh mì, thịt, bơ thực vật, trứng,...v...v. Vì thế mà khi nhìn vào list những thứ cần mua, họ đã chia nhau ra mua cho lẹ. Và tất nhiên, phần tráng miệng được ưu ái giao hẳn cho Tiêu Chiến. May mắn cho anh vì siêu thị này là công ty làm cổ đông nên số lượng mặt hàng phong phú hơn hẳn những siêu thị khác nên anh cũng không quá lo lắng về phần nguyên liệu.
" Lá gai ới, mày đâu rồi? Đừng trốn chứ? "
Tiêu Chiến kéo xe đẩy dọc các quầy hàng để tìm nguyên liệu. Kiểm tra lại các thứ trong xe thì hầu như là đủ cả, trừ một loại, bình thường vào thì nó đầy ra bỗng nhiên hôm nay nó lại trở thành " hàng-hiếm-kiếm-mãi-méo-ra", vì khi anh đi tới quầy bán nó, thì nó đã hết sạch. Điều này khiến Tiêu Chiến khá khó chịu
"Mẹ ơi! Không đùa đó chứ? "
Tiêu Chiến không hề từ bỏ, anh cố gắng lục soát những kệ gần đó xem có xót lại không. Sau một hồi nỗ lực tìm kiếm và anh đã tìm thấy một túi còn sót lại ở kệ trên cùng. Nó bị che khuất bởi những bịch bột bên ngoài và cái kệ quá cao. Tiêu Chiến nhón chân lên mãi mà vẫn với không tới. Anh không muốn đối diện với nguy cơ phải đền tiền vì kệ hàng không chắc chắn và có thể rớt xuống bất kì lúc nào. Nếu bịch bột rớt xuống, chắc chắn sẽ bị bể.
Tiêu Chiến không muốn dính vào những cuộc rắc rối không cần thiết.
" Nhân viên siêu thị đi đâu hết rồi? "
Tiêu Chiến vẫn còn đang loay hoay tìm ghế để bắt lên
" Sao tự nhiên rủ em đi chung với mày trong buổi huấn luyện đợt này. Chuyện này giao cho HLV đặc vụ là được rồi "
" Ôi, thôi nào. Mày đó, suốt ngày sáng vào công ty, tối về nhà làm việc. Quanh năm 365 ngày mày có nghỉ ngày nào không? "
Cuộc trò chuyện bất chợt khiến người đang mải tìm kiếm thứ quý hiếm trong danh sách mua sắm cũng phải dừng lại.
"Đấy là tao đang tạo cơ hội cho mày nghỉ ngơi đấy, thằng nhóc chết tiệt. Ra ngoài biển nghỉ ngơi, hít không khí trong lành có phải tốt hơn không? Dù sao không khí ngoài đấy trong lành hơn trong thành phố nhiều"
" Có cần em cho thêm việc để làm không mà ở đó lo chuyện bao đồng. Em có căn biệt thự ở đấy, muốn đi lúc nào mà chẳng được. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi"
Giọng nói quen thuộc khiến Tiêu Chiến hóa đá, giờ đây anh không còn sức nào để quay đầu hay di chuyển. Tiêu Chiến dựa người vào thanh đồ, mặt úp vào hẳn bên trong như thể muốn xuyên hẳn vào tường và biến mất.
"Ờ, ờ sao cũng được. Miễn sao lần này mày đồng ý đi là tao mừng rồi. Còn ngồi xe nhân viên nữa... "
Tiếng nói dần xa dần theo gian hàng bên kia. Tiêu Chiến đợi cho đến khi tiếng nói của Trần giám tắt hẳn, anh mới dám thở hắt ra. Bắt đầu nhắm mắt lại và điều hòa hơi thở. Tiêu Chiến lại tự hỏi chính mình tại sao lại phải nín thở khi chỉ cần nghe giọng nói của Vương tổng? Anh chỉ thật không ngờ mình lại có thể gặp được Vương tổng ngay tại đây, trong siêu thị, mà cũng phải thôi, cái siêu thị này là công ty làm cổ đông và cũng là cái gần công ty nhất. Và hiển nhiên họ cũng cần phải mua đồ những đồ thiết yếu.
Khi Tiêu Chiến điều hòa lại được hơi thở, anh thử lại thêm một lần nữa để với lấy bịch bột. Tiêu Chiến muốn lấy nó thật nhanh và ra khỏi siêu thị càng nhanh càng tốt
( Có ai đó đang chọt thứ gì nhọn nhọn sau lưng mình? Cướp chăng?! Không không, cướp không thể lộng hành như vậy được?)
Tiêu Chiến quay lại, mắt vẫn nhắm chặt, đầu hướng xuống, từ từ mở mắt ra
"?!?!?!?! "
Anh chớp mắt lia lịa. Bàn tay to lớn đang cầm túi bột anh đang cần và đưa cho anh? Tiêu Chiến cầm lấy, ngẩng mặt lên tính nói lời cảm ơn
Mắt anh dần hướng lên gương mặt của người đó và cảm thấy bộ não bị tê liệt hoàn toàn. Bị shock đến ngây người
.
.
.
Vương tổng
.
.
Vương Nhất Bác ?!
.
.
.
Tai Tiêu Chiến ù đi, cứ như là trái đất ngừng quay, anh không thở được.
Không ai nói một lời, mặt đối mặt chỉ cách nhau vài cm, cặp mắt nhìn trực diện đối phương. Gần đến mức, họ có thể nghe được hơi thở của đối phương và mùi bạc hà man mác của Vương Nhất Bác
Một loạt cảm xúc đang dâng trào trong họ.
Cảm giác nhớ nhung cứa vào da thịt
Tôi nhớ cậu....
Em nhớ anh...
Hai trái tim đang gào thét bên sâu cơ thể họ
Tiêu Chiến trào nước mắt, một loạt cảm xúc quen thuộc dâng lên trong anh. Bức tranh đó đã được tái hiện lại trong tâm trí anh từng chút, từng chút một, ngày càng rõ ràng hơn. Khuôn mặt ấy..... giọng nói ấy....... nụ cười. ....... và còn cả đôi mắt lạnh lùng kia nữa.......mọi thứ trong giấc mơ của anh bỗng trở nên rõ ràng hơn.....cho dù....... ngoại hình có thay đổi một chút...... nhưng.....chính là người này......là người mà anh đã từng mơ...
[ Tiêu Nhất Chiến, anh ác lắm, dám bỏ em đi trước, đợi đó, đợi kiếp sau em sẽ bắt anh trả giá những gì anh đã làm hôm nay! ]
Chợt có giọng nói xẹt ngang qua đầu Tiêu Chiến
Vương Nhất Bác nhìn gương mặt thanh tú cùng với đôi mắt đỏ hoe tràn đầy nước mắt nước mắt trước mặt. Tiêu Chiến mím chặt môi để cho nước mắt khỏi trào ra nhưng nó lại đi ngược với những gì anh muốn. Vương Nhất Bác cũng không biết vì sao, nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi nước mắt của người
Khoảnh khắc hai người gặp nhau cứ như là có dòng điện xẹt qua cơ thể họ. Những kí ức bắt đầu trở nên rõ ràng hơn... như thể họ có thể thấy được phần còn thiếu của đối phương...mọi chuyện dần trở nên hợp lí
.
.
Em có yêu anh không?
Yêu anh, thể xác lẫn tâm hồn đều là của anh cả, Tiêu Chiến ạ
Vương Nhất Bác bất ngờ ôm lấy Tiêu Chiến không cho anh có thời gian để tiếp ứng. Cậu ôm thật chặt như thể nếu buông ra, anh lại vuột mất.(cậu là người bỏ ổng trước mà giờ vẫn còn nói được vậy nữa hả? ????) Vương Nhất Bác muốn nói với Tiêu Chiến là cậu nhớ anh nhiều lắm, nhớ đến phát điên, yêu anh bằng trọn con tim và lý trí
Tiêu Chiến mở tròn con mắt ra, lúc nãy là gì vậy? Vương Nhất Bác đang ôm lấy anh thật chặt? Cơ thể em ấy đang run?
Người anh cứng đờ, cánh tay như muốn đáp trả lại cái ôm của Vương Nhất Bác ...
" Thằng chó họ Vương! Mày đi đâu rồi?! Đừng để hôm nay tao lại phải bắt grap về chứ!! "
Vừa nhìn thấy bóng dáng của thằng em mình, Duy Nhân lập tức nhanh chóng đẩy xe tới và hét lớn
Cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều choàng tỉnh và cậu lập tức buông anh ra. Vương Nhất Bác quay sang nhìn ông anh dở hơi rồi lại nhìn vào khoảng trống trong lòng, Tiêu Chiến đã tách ra từ đời nào. Anh đã nhanh chóng cầm túi bột và rời đi bỏ lại mình Vương Nhất Bác vẫn đứng như trời trồng vì chưa hết bàng hoàng
" Mày làm cái quần gì ở đây thế?"
Duy Nhân rủa thằng em mình khi thấy Vương Nhất Bác đứng bất động ngay quầy bột.
" Mày tính mua gì thì mua nhanh đi. Trễ con mẹ nó rồi kìa! Mày còn phải về nhà nữa, không phải sao! "
Duy Nhân cảm thấy vừa rồi hình như có một bóng người vừa chạy vụt ra khỏi lòng thằng nhóc. Vương Nhất Bác không nói gì, mặc dù cậu đang rất muốn bóp cổ ổng rồi ném xuống biển cho cá mập phanh thây nó ra hoặc tống cổ sang Châu Phi luôn cho đỡ phiền phức
"MỊA ANH!! TỰ BẮT GRAP VỀ MẸ LUÔN ĐI!!ĐỒ PHÁ ĐÁM!! "
Rồi ném cho Duy Nhân cái nhìn sắc bén cùng âm khí gϊếŧ người
Duy Nhân giật mình vì chưa bao giờ anh thấy thằng nhóc nó nổi điên như thế bao giờ. Anh cố gắng nhớ lại xem cái lí do mà thằng nhóc nổi điên rồi anh phải há hốc mồm vì có một hiện tượng lạ, đó là Vương tổng cao cao tại thượng của mình lại đi ôm một người đàn ông khác!!! Không thể nhầm!!! Ban đầu anh tưởng là một cô gái cơ!!!
[mà khoan, cái dáng vẻ đó..chiều cao ấy....rồi còn kiểu tóc và cái nốt ruồi điểm dưới miệng.... không phải là cố vấn bên phòng thiết kế phụ trách về việc làm đồ ăn hay saoooo???!!! ](
Anh cuối cùng cũng hiểu được cái lí do rồi quay sang cười cười hối lỗi và xin thằng em mình tha thứ vì đã phá hỏng bầu không khí, hứa chắc chắn sẽ đền bù thoạt đáng về những gì mình gây ra
(Tiêu Chiến chạy tới xe thở hổn hển lấy lại hơi)
Anh dựa vào thành xe hơi, thở thật mạnh sau khi bỏ chạy khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác. Cho đến khi lấy lại được hô hấp, anh mới đặt toàn bộ vào cốp xe và ngồi vào ghế lái. Mặc dù hôm nay đi chung nguyên tập thể nhưng Tiêu Chiến đi xe riêng nên có thể ra sớm hơn, không cần đợi. Anh bật điện thoại lên, cố gắng điều chỉnh bàn tay mình không run nhắn vài dòng với group nấu ăn
[Hôm nay tôi hơi mệt, nên mua xong tôi sẽ về nhà liền, mọi người không phải đợi, xin lỗi, nếu điều đó làm phiền đến mọi người ]
Tiêu Chiến buông thõng cả hai tay xuống, đầu dựa vào thành ghế
Anh không thể ngừng khóc. Đây là lần đầu tiên trong đời anh khóc lớn đến vậy.
" Hức.... Hức... Nhất Chiến ...... Nhất Bác ... Hai người là ai cơ chứ?? Tại sao....tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu đến vậy?.... Oaaaaa......oaaaa (nức nở)"
Tiêu Chiến lúc này chỉ biết khóc và khóc. Cái cảm giác đau chết con tim này, anh ghét nó!! Nó khiến anh cứ như muốn chết đi sống lại bao nhiêu lần.
Tiêu Chiến đã yêu Vương Nhất Bác ngay từ cái nhìn đầu tiên
" Chết tiệt"
Anh đập mạnh vào vô lăng, tay còn lại thì che đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống
" Chết tiệt!!! Tại sao chứ? !!!! Mẹ nó!!"
Anh hét lớn và không ngừng khóc
" Tại sao chúng ta lại gặp theo cách này?!! Tại sao khoảng cách giữa chúng ta lại quá lớn như vậy!!! Tại sao chứ?!!...... "
_____________________________
6h, mọi người ai cũng tất bật . Một vài HLV đang điểm danh, một vài thanh niên ga lăng xách phụ hành lí cất vào cốp xe bus hộ
" Xe sẽ bắt đầu lăn bánh lúc 6h30,nhanh cái chân lên nào"
Giọng nói khỏe khoắn của người dẫn đầu, ánh mắt tràn đầy sinh khí. Trong khi ai cũng phấn khích cho chuyến đi lần này thì Vương Nhất Bác lại hoàn trái ngược. Hai tai cậu đeo airpot, ánh mắt bình thường đã âm khí hiện giờ như là tầng đáy của 18 tầng địa ngục khiến ai cũng không dám lại gần.
" Vương tổng có phải bị anh làm phiền đến mức lộ ra nguyên cái bản mặt khó ở hơn thường ngày không? "
Gia Huy hỏi Duy Nhân, cái người mọi bửa hay trêu ghẹo cậu hiện giờ mặt mày bơ phờ, dưới mắt còn hiện nguyên quầng thâm đen.
" Haizzzz, do anh mày đắc tội với Vương tổng, làm lỡ cuộc tỏ tình của thằng đó, nên suốt tối qua, anh mày có được ngủ được đéo đâu. Phải tìm cách tạo cơ hội cho cậu ta với người nó thương nói chuyện"
Duy Nhân rên trong sự mệt mỏi do thiếu ngủ
" NGƯỜI THƯƠNG ??!!! "
Gia Huy hét lớn. Rồi nhanh chóng lấy tay bụm miệng lại. May mắn cho cậu vì mọi người ai cũng bận rộn nên không ai rảnh mà đứng hóng chuyện.
Có phải cậu bỏ lỡ chuyện gì quan trọng không? Vương tổng có người yêu hồi nào vậy?
Nhìn thấy Tiêu Chiến từ xa, mặt mày Duy Nhân lập tức tươi lên 8 phần, vẫy tay hét lớn
" TIÊU CHIẾN !! "
Mặc dù Duy Nhân chỉ gặp Tiêu Chiến vài lần-ngoài trừ cái lần trong siêu thị ra, không tiếp xúc nhiều nhưng anh biết khá nhiều về cậu chàng phòng thiết kế này vì ngày nào Gia Huy cũng kể về người anh siêu đẹp trai và tốt bụng này của em ấy và vì Tiêu Chiến có thể đảm đương chức Vương phu nhân tương lai nên anh cũng muốn đối xử tốt một chút.
Tiêu Chiến cười đáp lại. Gia Huy đem những túi đồ ăn trên tay của Tiêu Chiến đến chỗ HLV
" Tiêu Chiến đem đồ ăn tới rồi ạ, thưa HLV. Giờ để đâu vậy ạ? "
Trong lúc đợi Gia Huy quay lại, Trần Duy Nhân ghé sát Tiêu Chiến hỏi
" Này, trên tay cậu là hộp đồ ăn làm riêng cho Vương tổng phải không? "
Bị hỏi bất ngờ, Tiêu Chiến xấu hổ cúi gằm không trả lời. Duy Nhân nhìn thấy vậy, trong lòng anh vui như mở cờ, cơ hội xin lỗi đến rồi đây! Duy Nhân thì thầm vào tai anh
" Vậy thì bây giờ cậu đi đưa cho nhóc ấy đi. Mệnh lệnh đấy"
Và bất ngờ đẩy Tiêu Chiến thật mạnh về phía Vương Nhất Bác
Tiêu Chiến sửng sốt trước mệnh lệnh của Trần giám. Có phải Trần giám đã biết được gì đó rồi không?
Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác đang dán mắt vào màn hình điện thoại chơi game.
" Ờmmmmm.... Vương tổng, có cái này, tôi muốn cho cậu.... "
Vương Nhất Bác ghét nhất là lúc đang chơi game mà bị ai đó phá trận. Ngước đôi mắt tràn đầy tia lửa, giọng cáu bẳn
" Đang bận không.... "
Chưa nói hết câu, đôi mắt sắc bén mở to ra. Cậu không tin vào mắt mình
" Anh.. Tiêu.....Chiến.... "
Tiêu Chiến nuốt nước bọt, hai má bắt đầu ửng hồng
" Cái này.... là hộp đồ ăn Trần giám bảo làm riêng cho cậu"
Tiêu Chiến đưa hộp đồ ăn lên
" Uhm. ... cảm ơn"
Trong đôi mắt của Vương Nhất Bác không còn đọng chút tia lửa nào mà thay vào đó là đôi mắt quá đỗi dịu dàng. Cậu đón lấy hộp đồ ăn từ tay anh và bất động. Cả hai cứ như vậy, không ai nói câu nào. Cuối cùng, Tiêu Chiến là người phá vỡ sự im lặng
" À.... Về chuyện hôm qua... cảm ơn Vương tổng đã đưa đúng túi bột tôi cần,"
" ... trùng...trùng hợp thôi"
Vương Nhất Bác nói không nên lời, không phải vì cậu muốn trốn tránh Tiêu Chiến mà là vì cậu quá hồi hộp và lo lắng khi đứng trước anh và nói chuyện như thế này
"..... Cũng xin lỗi vì.... đã đẩy cậu mạnh như thế...."
Thực sự Tiêu Chiến cảm thấy có lỗi vì hành động thất thố ngày hôm qua. Đáng lẽ phải nói cảm ơn trước khi bỏ chạy
Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười. Hình ảnh ông anh đứng trước mặt cậu đang xấu hổ, cúi gập người xin lỗi, cốt là để che đi sự xấu hổ đấy, đáng yêu vô cùng. Vương Nhất Bác không kiềm lòng được, một tay cầm hộp cơm, tay còn chạy vò nhẹ lên mái tóc Tiêu Chiến
" Chính em cũng phải xin lỗi anh vì hành động lỗ mãng ngày hôm qua. Xin lỗi"
Đời này, Tiêu Chiến là ngoại lệ của Vương Nhất Bác, là người đầu tiên cậu nói lời xin lỗi từ trong thâm tâm
Giọng nói mềm mại cùng sự chân thành và lịch sự. Không thể tin được nó được phát ra từ miệng của một vị tổng giác đốc được coi như là tử thần của tập đoàn BXG. Tiêu Chiến đã hóa đá vì hành động quá đỗi dịu dàng này
" Tên chết bầm kiaaaa!!! Mày tự lái xe riêng đi luôn đii!!! Trễ con mẹ nó giờ rồi kìa!! "
Mặc dù Duy Nhân không muốn phá vỡ bầu không khí màu hồng giữa thằng em mình với người "thương" nhưng đi tập thể, tổng giám đốc cũng phải làm gương và bây giờ đã quá lố giờ, không đi nữa là lát kẹt xe.
" Biết rồi!!! "
Vương Nhất Bác quay lại hét thẳng vào mặt Duy Nhân
Tiêu Chiến ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh lật mặt 180 độ của Vương Nhất Bác. Bởi vì khuôn mặt anh chuyển sang âm khí, cáu gắt với Trần giám còn chửi lẩm bẩm trong miệng. Điều đó khiến anh không thể không vậy cười.
Vương Nhất Bác thu cánh tay đang xoa lên đầu anh, dịu dàng nói
" Em phải đi rồi"
" Errr Vương tổng.... "
Tiêu Chiến vội lên tiếng trước khi Vương Nhất Bác kịp quay đầu rời đi . Anh đổi ý và không muốn nói nữa, nhưng câu nói của Gia Huy vang lên trong đầu
[Mày đừng cứ mãi xấu hổ như thế, có cơ hội là phải nắm liền, bỏ qua rồi không lấy lại được đâu! ]
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, quyết định nắm chặt lấy cơ hội này, nói
" Cái hộp cơm đấy là tôi tự làm, nó không giống với những hộp cơm đại trà. Là tôi đặc biệt làm cho cậu"
Tiêu Chiến lấy ra một cái hộp nhỏ hơn và đưa cho cậu. Vương Nhất Bác tò mò
" Tôi có móc một cái lắc ngay đây, có khắc tên cậu, làm ơn đừng đổi hộp cơm và cái lắc cho ai hết"
Tiêu Chiến đặt cái hộp lên tay Vương Nhất Bác và chạy đi trước khi nghe được câu trả lời từ cậu
____________________________
Tất cả mọi người, ai cũng sẵn sàng cho buổi huấn luyện. HLV đưa cho mỗi người một tóm tắt lịch trình và bắt đầu phát đồ ăn sáng cho mọi người. Ngay khi nhận đồ ăn sáng, ai nấy đều ồ lên hết thảy. Một chiếc bánh hamburger được xiên que cố định, vỏ bánh thì mềm và ấm, lớp phô mai tan chảy không ngậy mùi béo, rau thì tươi không cần tưới, thịt thì được nấu vừa chín, không quá bở cũng không quá sống, món salad thì thôi khỏi nói rồi, mỹ vị. Đâu ai ngờ được mình được một bữa ăn sáng đầy chất lượng như thế.
" Woaaa! Còn có tráng miệng nữa này! "
Một thực tập sinh la lên đầy kinh ngạc
" Mạ ơi, tui thích cái hamburger này chết mất đi được. Nó hơn hẳn các hamburger ở mấy quán ăn nhanh, thịt nó mềm chưa này!! "
" Món tráng miệng cũng ngon bỏ mẹ, công ty đặt ở đâu vậy??"
Trong khi mọi người đang thưởng thức món ăn ngon lành thì Gia Huy hoàn toàn không có tâm trạng để ăn
[ Người nó thương? Trần giám nói vậy là có ý gì? Vương tổng thật sự có người trong lòng rồi à?!!! Không! Không thể nào! Phải hỏi anh ấy ngay mới được! ]
Nghĩ thế rồi, cậu nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi đi lên hẳn ghế tuốt trên, vén rèm cách âm, chọt chọt Duy Nhân
" Anh xuống đây, em có cái này muốn hỏi"
Cậu thì thầm. Duy Nhân nhìn thằng em mình một lát rồi cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống ngồi với Gia Huy
" Chuyện gì? "
" Thì chuyện anh nói anh nói làm lỡ cơ hội Vương tổng với người ngài ấy thương ý. Vương tổng có phải lòng ai rồi à? "
Duy Nhân nhìn cậu, miệng khẽ nhếch lên
" Quan tâm hả? "
" Ừ, chứ sao nữa? Em không muốn bạn em bị lừa tình"
" Muốn biết là ai không? "
" Muốn! "
một câu trả lời chắc nịch
" Nợ anh một ân huệ đấy, mốt nhớ trả"
Duy Nhân nhếch mép, cá đã cắn câu..
Anh đứng dậy, khẽ ghé sát vào tai cậu
" "người trong lòng" mà anh nói ở đây là người anhsiêu siêu dễ thương mà em ngày nào cũng kể"
Nói rồi, anh thong thả đi lên phía ghế trước, để lại mình Gia Huy ngồi ngẩn ngơ
Duy Nhân quay lại chỗ mình ngồi, bắt đầu thưởng thức bữa ăn . Vương Nhất Bác vẫn thương lượng về việc điều phối qua điện thoại. Vừa kết thúc cuộc điện thoại, cậu liền nhìn qua hộp cơm, mỉm cười trước cái lắc treo lủng lẳng cùng dòng chữ được khắc trên đấy " Nhất Bác "
Vương Nhất Bác mở hộp cơm ra là một chiếc bánh hamburger mini cùng một ít gỏi salad. Phía hộp bên kia thì đựng món tráng miệng
.
.
Bánh gai....
.
.
Vương Nhất Bác cầm chiếc bánh gai được gói kĩ càng lên ngắm nhìn, sao mà cách gói này lại có cảm giác quen thuộc? Cậu chầm chậm lột từng chiếc lá, để lộ ra chiếc bánh màu xanh sẫm, bóng mượt bên trong. Vương Nhất Bác đưa lên miệng cắn thử một miếng, hương vị duy nhất xộc lên tận não, loại hương vị này không phải cửa hàng nào làm cũng được, một hương vị rất riêng nhưng cũng rất ấm áp. Gương mặt lạnh lẽo của cậu giãn ra, hình ảnh của người trong mơ hiện lên, từng chút rõ ràng hơn
------------------------------------------------
" Nào, há miệng ra"
" Em với bảo mẫu phải ngồi nếm từng chút một để vừa khẩu vị anh đấy"
-------------------------------------------------
" Sao mày lại có được hình trái tim? "
Một giọng nói nguy hiểm vang lên, Duy Nhân đang thực hiện nghĩa vụ làm phiền thằng em mình mỗi ngày. Anh bắt đầu câu chuyện từ ghế bên cạnh. Thực sự anh đã rất tò mò khi thấy cái lắc được móc ngay trên hộp cơm, không biết trong đó có gì đặc biệt hơn??
" U hủ... Năm cái bánh, thật không công bằng chút nào cả"
" Sao lại không? "
" Này, mày nhìn đi, tất cả mọi người ở đây, ngay cả tao đây này, đều chỉ được có ba cái, còn được làm theo khuôn khổ hình vuông, còn mày thì sao? Những năm cái, có một cái còn là hình trái tim nữa. Cậu trai đó thật đúng là phân biệt đối xử"
Duy Nhân liếc nhìn cái hộp của Vương Nhất Bác và tính thò tay lấy một cái.
Vương Nhất Bác thì lại quá hiểu cái tính của thằng anh mình, cậu liền đóng nắp hộp lại trước khi Duy Nhân giở ngón đòn ra
" Về lại chỗ anh đi"
Vương Nhất Bác nói một tông giọng không lạnh không nóng, không khó chịu như mọi bữa thường hay nói với anh. Điều này khiến Duy Nhân cười lớn, bỏ luôn ý định cướp miếng bánh của Tiêu Chiến làm riêng cho cậu yên phận về lại chỗ ngồi của mình
Haizzzz, tình yêu loài người, thật khiến cho người ta ghen tị mà.
_Lan_
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!