Đáng lẽ phải đăng từ tận hai tuần trước cơ, nhưng bận học nên giờ mới đăng được=.)))
03/06:Chúng ta cùng chia sẻ
Thông thường sau mỗi đợt tập huấn, ai nhìn cũng đều có khí chất hơn cả. Và cũng sau quãng thời gian đó, họ cũng đã học được rằng thế nào là tục ngữ mồ hôi sôi nước mắt. Tập đến mức khàn cả cổ, liệt cả giường và quan trọng là Vương tổng KHÔNG HỀ LỘ MẶT KỂ TỪ KHI NHẬN PHÒNG ĐẾN GIỜ. Vì thế mà giấc mộng của các cô gái cũng bị dập tắt một cách không thương tiếc
Vương Nhất Bác không thấy làm lạ khi mà nhìn thấy danh sách có khá nhiều thực tập sinh vắng mặt ngay sau buổi huấn luyện của Duy Nhân quăng trên bàn và trò chuyện với Hoàng Phúc rất vui vẻ đến mức cậu không thể nào tập trung kí văn bản được.
PỰTTTTT!!
Tiếng bút bị bẻ gãy. Nó ồn kinh khủng. Cậu không thể tập trung kí nếu như cả hai người này tiếp tục nói. Thà rằng làm ở nhà còn sướng hơn. Đã hơn 6h tối, Vương Nhất Bác vội vơ hết đống văn kiện vào balo và vớ lấy chìa khóa xe móc trên đèn bàn. Sau khi nhắn vội với hai người nhớ phải đóng hết điện lại trước khi rời khỏi phòng, cậu nhanh chóng xuống bãi đậu xe.
Vào cái thời gian xế chiều này, hầu hết các nhân viên ở tổng công ty đều về hết, chỉ con lác đác vài người còn ở lại. Nhất Bác đi chầm chậm ngang qua phòng thiết kế như đang đợi một ai đó
Còn ở văn phòng không hay là về nhà rồi?
Kể từ khi tập huấn về, cậu không có cách nào liên lạc được với Tiêu Chiến cả vì Gia Huy - người duy nhất giúp cậu được trong chuyện này thì lại đổ bệnh và xin nghỉ ở nhà như bao thành viên khác, còn cái số điện thoại trong lí lịch hồ sơ của Tiêu Chiến hình như sai số vì mỗi lần cậu gọi vào số máy, đều thuê bao số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
" Tán~, xin lỗi mày thật nhiều nhé, hôm nay tao lại bận trong phòng trang điểm nữa rồi. Chỉ tiện ghé qua thăm mày rồi lại về. Tao thật sự không biết, nếu biết chắc chắn tao sẽ xin về sớm ngay, nhưng mà cái ông trưởng tụi tao ổng hay cúp máy, nãy tao có gọi một cuộc rồi mà không được. "
Giọng nói không khiến cậu chú ý, mà cái khiến Vương Nhất Bác chú ý chính là người đang trả lời giọng nói đó
" Tao hiểu mà, Thố Thố. Mày cũng bận nhiều việc nên tao tự về được, yên tâm!"
Vương Nhất Bác lập tức dừng lại lắng tai nghe và nhìn thấy người con trai đứng kế một người ngồi trên cái bàn. Giờ đã muộn và khá vắng vẻ nên cậu có thể nghe rõ mồn một từng câu chữ mà họ nói
" Thiệt chứ, không biết ông chủ nhiệm tụi tao biến đâu biệt tích để tao còn xin về sớm. Tao mà về không có sự cho phép của ổng là tao bị trừ nửa lương. Má, ổng thật sự không phải là người!! Đang lúc cấp bách, ổng biến đâu luôn rồi. Tánnn, tao thật sự muốn chở mày về, để mày về một mình tao thật không yên tâm! Tán, xin lỗi mày thật sự "
" Hey, con bé này! Tự nhiên xin lỗi tao? Đó có phải lỗi của mày đâu? Là do xe tao nó dở chứng mà! Đừng lo, tao sẽ về đến nhà một cách an toàn mà. Về đến nhà, tao sẽ nhắn tin báo mày. Ok không? "
Thanh Lan gật đầu một cái, cười tươi vẫy tay chào tạm biệt rồi ba chân bốn cẳng chạy về phòng trang điểm để chạy kịp cái deadline.
Haizzzz
" Giờ mình về bằng cách nào đây? "
Tiêu Chiến vừa đi vừa lầm bẩm. Nhà anh cách công ty không quá xa. Mất chừng 20' chạy xe nếu đường không kẹt, nhưng cái vấn đề ở đây là xe anh bị hỏng và đang sửa, nếu bắt xe bus phải mất tận 4 chuyến và một tiếng đồng hồ để về được đến nhà. Đáng lẽ Thanh Lan hoặc Gia Huy có thể chở anh về vì nhà của cả ba không đến nỗi nghịch đường. Aaaaaizzz, anh vừa đi vừa vò xù cả đầu lên
Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn âm thầm đi đằng sau Tiêu Chiến nên mọi hành động đáng yêu quá mức cho phép này đã thu hẳn vào tầm mắt cậu. Và đều đó khiến cậu cứ khẽ mỉm cười. Tiêu Chiến thuộc kiểu người mọi cảm xúc gì đều viết hết lên mặt. Buồn, vui, lo lắng, hạnh phúc, hay thậm chí là xấu hổ, anh đều thể hiện hết trên mặt theo một cách bản năng. Đó lại trở thành nét đặc trưng rất riêng nơi anh mà cậu lại rất có hứng thú.
.
(MỘT TIẾNG NỔ RẤT LỚN)
.
Một tiếng nổ lớn khiến cho những người xung quanh phải hét lớn vì bất ngờ, bao gồm cả Vương Nhất Bác. Cậu đi theo tiếng nổ và thấy các nhân viên còn sót lại đang bàn tán về vụ nổ xe do bị tông trực tiếp cách một đường khoảng 100m. Vương Nhất Bác thở dài, cậu chưa bao giờ nghe được tiếng nổ nào mà lớn ở cự ly gần như thế. Cậu quay đầu về lại chỗ Tiêu Chiến tìm anh, nhưng lại không thấy đâu cả
Tiêu Chiến ?!?!? Anh đâu rồi??!?!
Vương Nhất Bác hoảng hốt, vừa khi nãy mới vừa thấy anh mà? Cái cảm giác sợ hãi tột cùng bắt đầu dâng trào lên. Cậu biết chắc chắn rằng anh chưa rời đi vì cái cặp anh đang soạn dở đang còn ở trên bàn. Vương Nhất Bác vòng qua cái bàn và lập tức lao đến khi thấy anh
TIÊU CHIẾN!!!
Tiêu Chiến đang co ro dưới bàn làm việc, trông cực kì kinh hãi. Khuôn mặt anh tái mét, môi bị bặm lại đến chực máu, hơi thở nặng nhọc, toàn thân co rúm làm cậu lo lắng đến tột độ. Thân hình thấp hơn anh mấy cm vội nhẹ nhàng đưa cơ thể đang run rẩy của Tiêu Chiến vào lòng. Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu tại sao lại có cảm giác trái tim như bị ai đó bóp chặt đêwn nghẹn khi nhìn thấy hình ảnh này của anh.
Tiêu Chiến thuận đà ôm lấy Vương Nhất Bác, hơi ấm từ cơ thể cậu truyền đến anh khiến anh cảm thấy thật dễ chịu. Bàn tay nắm chặt áo vest của cậu, đôi mắt ngấn lệ nhìn cậu
".... Vương... Nhất.... Bác....? "
Tiêu Chiến gần như bật khóc khi gọi tên cậu
" Shhhh, đừng nói gì cả. Em đây rồi... mọi thứ sẽ ổn thôi... "
Vương Nhất Bác vớ lấy chai thông khí trong túi cặp Tiêu Chiến đưa cho anh
"Anh mau chóng lấy lại hô hấp đi... "
Vương Nhất Bác biết được anh bị suyễn từ bé từ Duy Nhân-anh ta ngày nào cũng nhắn muốn banh cả máy cậu về Tiêu Chiến của Gia Huy nên Tiêu Chiến rất nhanh đã lấy lại được hô hấp. Cậu nhanh chóng đỡ anh lên ghế và lấy một chiếc ghế khác ngồi trước mặt anh.
" Đến bệnh viện thôi"
Vương Nhất Bác nhìn vào đôi mắt ươn ướt của anh. Anh lắc đầu
" Không cần phải phiền phức như vậy đâu, tôi....đỡ rồi... chỉ cần vài phút thôi là tôi khỏe ngay ấy mà. Hì hì"
" Đó không phải là câu hỏi, em sẽ đưa anh đến bệnh viện"
Tiêu Chiến còn chưa kịp cất lời thì Vương Nhất Bác đã thu hết toàn bộ đồ trên bàn và khoác thêm cái balo trên vai.
" Vương... Vương tổng.. "
" Anh muốn tự đi hay em bế anh? "
" Tôi, tôi tự đi"
Dạ vâng, đó chính là cách mà con sư tử ép chú thỏ tội nghiệp đi bệnh viện tư nhân của mình:)
__________________________________
" Dạo này bệnh viện nhà nước làm ăn kiểu gì vậy? Chuẩn đoán bệnh cũng sai?!! Có cần xuống dưới năm nhất học lại không ?!? "
Nguyễn Minh Nhật-trưởng khoa cấp cứu của bệnh viện tư nhân do nhà Vương làm chủ, anh cũng là bác sĩ riêng của Vương Nhất Bác. Hiện vị bác sĩ tài ba này rất đang bực tức vì sự cẩu thả của nhà nước, là một bác sĩ uyên thông, anh không thể nào chấp nhận lỗi sai này được!!
"Rõ ràng là tình trạng tăng hô hấp một cách bất thường mỗi khi bị căng thẳng, bị suyễn đầu tụi nó đấy!! Mặc dù suyễn nó cũng khó thở giống vậy nhưng nó xảy ra thường xuyên còn đằng này mới bị mà phải không?"
Anh giải thích tình trạng của Tiêu Chiến và hỏi thêm
"Tình trạng này thường xảy ra khi bệnh nhân chịu áp lực hay shock đột ngột, có chuyện gì xảy ra với cậu hôm nay vậy, Tiêu tiên sinh? "
" Một vụ nổ xe gần tổng công ty tao"
Vương Nhất Bác trả lời thay cho Tiêu Chiến. Cậu quyết định đưa anh đến bệnh viện của nhà cậu, vào thẳng văn phòng của trưởng khoa mà không hề hỏi qua ý kiến của anh. Tiêu Chiến cũng chẳng nói gì, cứ để mặc Vương tổng lôi lôi kéo kéo như vậy đấy. Cả Vương Nhất Bác và Minh Nhật đều nhìn về Tiêu Chiến chờ đáp án từ anh. Vì thế mà anh cũng chỉ biết gật đầu xác nhận.
" Đúng vậy, tôi bị như thế từ nhỏ. Tôi rất sợ những âm thanh quá lớn, và đặc biệt là nó xảy ra bất ngờ. Âm thanh càng gần càng to thì tình trạng của tôi càng tệ đến âm cực"
" Tiêu tiên sinh có bị thường xuyên không? "
Vương Nhất Bác chăm chú lắng nghe, còn Minh Nhật vẫn cắm cúi viết những tình trạng của Tiêu Chiến vào hồ sơ bệnh án người nhà, trong khi Tiêu Chiến vẫn đang cố gắng lấy lại bình tĩnh như không có gì xảy ra. Tiêu Chiến đã quá quen với việc này rồi. Hồi nhỏ bị ba mẹ dẫn đi khám nhiều lần mà không hề tiến triển gì cả.
" Cũng chẳng thường xuyên. Bình thường thì tôi cũng chỉ hơi giật mình. Nhưng với biểu hiện vừa rồi thì khá lâu rồi nó mới xuất hiện. Nhưng nó đặc biệt phản ứng rất tệ với tiếng súng hay là tiếng nổ"
"Đã có chuyện gì xảy ra với Tiêu tiên sinh lúc nhỏ? Liên quan đến tiếng súng hay nổ là chuyện gì? "
Tiêu Chiến lắc đầu
" Không, mẹ tôi bảo tôi bị như vậy từ lúc mới sinh rồi"
" Mày mà không chữa được thì hoa hồng năm nay khỏi nhận"
Vương Nhất Bác cảnh cáo người bạn tốt của mình
[ tốt ghê á- cày tao như trâu như ngựa , có chút hoa hồng cũng ích kỉ, xí]
"Tăng không khí là dấu hiệu của bệnh tâm lý, không phải do suyễn nên bình thở của cậu chỉ tạm thời thôi. Cách tốt nhất để điều trị là dùng thuốc để giảm bớt căn thẳng. Còn trường hợp của cậu, nguyên nhân thực sự từ đâu thì tôi vẫn không thể kết luận được. Được rồi, tạm thời mày để mắt Tiêu tiên sinh đi để cậu ấy giảm bớt căng thẳng "
Minh Nhật cố gắng giải thích ngắn gọn và dễ hiểu nhất cho cả hai người. Mất vài phút để anh kê đơn, sau đó cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều rời đi
[Mày lo mà để ý đến cậu ta đấy. Bệnh này khá nguy hiểm đến tinh thần của con người, khiến họ sẽ vứt bỏ phần nhân của mình bất cứ lúc nào nếu họ bị cái gì đó làm tinh thần họ căng thẳng quá mức. Mày hiểu chứ? ]
Minh Nhật lẳng lặng nhắn tin cho Vương Nhất Bác ngay sau khi cậu rời đi
Trở về từ bệnh viện, Vương tổng trở lại trạng thái băng lãnh thường ngày của mình, ngay cả ông chú cố vấn phòng thiết kế ngồi ghế phụ cũng im thin thít. Vương Nhất Bác đã đọc tin nhắn của bạn mình về tình trạng bệnh của Tiêu Chiến, hỏi cậu làm sao vui vẻ được khi biết người mình thương bị như vậy chứ?
" Phải làm sao nếu như không có ai bên cạnh anh ấy khi chuyện xảy ra như hôm nay?! Mình vô dụng thật"
Hai người cứ im lặng như thế trong suốt quãng đường từ bệnh viện đến nhà Tiêu Chiến, lâu lâu, Tiêu Chiến lại liếc nhìn Vương Nhất Bác một tí. Anh vẫn ôm chặt balo trước ngực. Ngay sau sự việc xảy ra, Tiêu Chiến lại bắt đầu xấu hổ như đứa con gái gặp crush. Sự lo lắng của anh bây giờ rất may không kéo theo sự tăng không khí nào nữa, nó chỉ xảy ra ở những tiếng động, còn áp lực, căng thẳng do làm việc thi không. Bác sĩ cũng đã nói rồi, nó phụ thuộc vào tâm lý
Vương Nhất Bác lại thở dài trong lúc lái chiếc Audi Q2L. Cậu vẫn đang cố sắp xếp những mảnh ghép vụn vặt trong giấc mơ, cái cảm giác thân thuộc hơn cả khi cậu ở gần Tiêu Chiến, nguyên nhân dẫn đến tình trạng của anh,.. Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, có lẽ anh không được thoải mái
Hay tại đối với anh, em là người lạ hoặc anh ấy sợ mình?
" Em tên Vương Nhất Bác, năm nay 23 tuổi, là tổng giám đốc vừa mới nhậm chức năm nay của tập đoàn BXG, có một đứa em trai tên Kiên và đứa em gái tên Chi"
???
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, anh không hiểu Vương tổng tại sao lại giới thiệu bản thân như vậy, nhưng trông cậu ấy có vẻ như đang chờ câu trả lời từ anh, vì thế, Tiêu Chiến đáp lại
" Tôi tên Tiêu Chiến, 29t, hiện đang là cố vấn phòng thiết kế của tổng công ty tập đoàn BXG do Vương tổng làm chủ, có một đứa em gái tên Nhi hiện đang học lớp 10"
"Em sống với hai đứa em là chủ yếu, bố mẹ bận lúc nào cũng đi nước ngoài, hiếm khi ở nhà"
Vương Nhất Bác tiếp tục nói về bản thân mình vì nhìn anh có vẻ hơi thả lỏng hơn, tay ôm cặp cũng thả lỏng
"Tôi sống một mình, mẹ và đứa em đều bên Canada , ba thì mất từ lúc tôi mới lọt lòng"
" Sinh nhật của em là 5 tháng 8 năm 1997"
" 5 tháng 10, 1991"
"Chúng ta cùng có ngày sinh "
" Ừm"
Anh khẽ mỉm cười
"Em thích ăn những món thanh đạm, không quá nhiều gia vị"
Vương Nhất Bác khẽ nhìn đôi môi mỏng đang khẽ mỉm cười theo hình vòng cung, thật đẹp
" Tôi thì thích nấu ăn, từ đậm đà đến thanh đạm, cân tất"
Tiêu Chiến trả lời ngày càng nhỏ vì anh biết nó là một đáp án lạc đề
Xe bắt đầu giảm tốc độ và dừng lại ngay khi đèn vừa chuyển sang màu đỏ. Vương Nhất Bác nhìn sang anh
" Em còn độc thân"
?!?!?!?
Tiêu Chiến hoảng hốt nhìn người kế bên mình, anh không nghe nhầm đó chứ? Anh vừa được Vương tổng cao cao tại thượng đứng trên vạn người kia đang tỏ tình với anh!! Mặt Tiêu Chiến chuyển sang đỏ lừ. Đã không kịp để tránh né ánh mắt sang chỗ khác vì lúc này đây, anh cảm nhận được sự tấn công ánh nhìn của Vương Nhất Bác. Anh không còn cách nào khác mà trả lời cạu một câu duy nhất trước khi đèn xanh chuyển màu
......
".... Tôi... tôi cũng vậy.... "
Đó là câu cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai người. Mỗi một người một suy nghĩ, cảm giác riêng cứ mãi theo đuổi họ trong suy nghĩ. Vương Nhất Bác cứ theo lời chỉ dẫn của anh tập trung lái xe về căn hộ chậm nhất có thể. Cậu không muốn phải chia tay anh quá sớm, không muốn lại khoảng trống trải trong lòng mình ngày càng lớn, Vương Nhất Bác muốn bên cạnh Tiêu Chiến từng giây từng phút, thậm chí là từng khắc
"Tòa chung cư này đúng không ạ? "
Tiêu Chiến gật đầu. Vương Nhất Bác cho xe đậu vào bài đậu xe. Căn chung cư này......nó nằm ngay con đường lớn, rất ồn ào, không khí lại không trong lành không tốt cho phổi, anh lại cần nhiều oxi. Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu thực sự không thích Tiêu Chiến ở một nơi xô bồ, ồn ào như vậy chút nào.
Tiêu Chiến cười, nói cảm ơn tới Vương tổng vì đã chở anh về tận nhà. Nó như một giấc mộng anh không bao giờ muốn thức vì anh được ngồi ngay ghế phụ của Vương tổng, vừa được trò chuyện câu chuyện chỉ của hai người. Nó chỉ là một cuộc trò chuyện nhỏ, nhưng đối với Tiêu Chiến thì đó chính là một vinh dự rất lớn. Trước khi Tiêu Chiến kịp rời đi, Vương Nhất Bác đã nhanh hạ cửa sổ và giữ anh lại
" Tiêu Chiến......đợi đã"
Vương Nhất Bác lấy ra chiếc điện thoại để cặp đưa cho Tiêu Chiến. Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào khuông mặt bối rối của anh. Anh nhìn vào chiếc điện thoại, bộ não hiện giờ đang loading
" Có....có chuyện gì sao? "
"Số điện thoại, em xin"
Gì đây? Tại sao? Một đống cái hỏi được đặt ra trong đầu anh, nhưng cũng bị anh gặt phăng ra hết, nhận lấy chiếc điện thoại, làm theo lời Vương tổng, mở khóa, bấm số rồi gọi......cho chính bản thân mình
Tiêu Chiến ngắt cuộc gọi ngay sau khi nghe tiếng chuông của điện thoại mình renggggg lên rồi trao trả nó lại cho chủ nhân. Anh chào Vương tổng một lần nữa rồi tính chạy nhanh nhưng...Vương Nhất Bác nhanh hơn, cậu vội cầm tay anh lại, kéo anh lại, thuận lợi đưa ngay sát cửa sổ, nhẹ nhàng hôn lên môi anh
" Em có thể gọi anh là Chiến ca được không?"
Cậu mỉm cười, kế hoạch dụ thỏ vào hang chính thức bắt đầu
"Đ.....đ....đư....được...."
Sau nụ hôn bất ngờ đấy, Tiêu Chiến chạy như bay về căn hộ mình
Vương Nhất Bác nhìn vào màn hình điện thoại, dùng hình ảnh cậu chụp lén ngay trong thư viện làm ảnh đại diện , ngón tay khẽ vuốt trên môi vẫn còn đang vươn lại vị ngọt của đôi môi ai đó, tự mỉm cười trong xe ....
Tối hôm đó, Tiêu Chiến không thể nào ngủ được. Anh lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng bằng hai lần anh, tim đập như gõ trống khi nhìn của số điện thoại của Vương tổng. Bớt chợt, anh đưa tay lên môi mình, vẫn còn vương lại hơi ấm của Vương tổng, cặp môi mỏng không thể ngừng mỉm cười. Anh úp mặt vào gối hét
" Tất cả! Mau cất súng vào, rút lui, kẻ địch phát hiện ra rồi! "
Dạo gần nay, Vương Dịch Phong phát hiện ra trong nhóm có gián điệp của kẻ địch, thông tin bị rò rỉ kha khá, tên đấy làm cũng rất khéo léo, nếu không để ý kĩ chắc cậu cũng chẳng thể nào phát hiện ra điều thất thường trong kế hoạch. Vương Dịch Phong tự cười với chính bản thân cậu, do cậu quá tin người nên mới nuôi ong trong tay áo.
Bước đầu thành công. Dụ ong ra khỏi tổ. Các chứng cứ Vương Dịch Phong cũng đã thu thập đầy đủ, chỉ cần con ong sập bẫy, cậu sẽ có thể xử lí hắn theo cách của mình. Cuộc xả súng khá lớn, nhưng cậu không lo lắng khi không biết có kẻ vô tội nào bị trúng oan vì nơi này được phong tỏa rồi, chẳng ai vào được, chẳng nặng nào bị mất oan, cậu sẽ không bị nghiệp quật
Mình thông minh quá đi mà!! Khặc khặc khặc
"Hây, sao lại có người lạ vào đây? "
[Một chàng trai mặc áo sơ mi với vẻ mặt hoang mang, anh ấy có vẻ đang lạc đường. Sao mà lạc đến tận đây? Mà không phải chỗ này bảo vệ canh nghiêm ngặc? Sao lại để một con kiến trôi vào vậy]
Vương Dịch Phong đột nhiên chuyển hướng, cậu không muốn chàng trai đó bị mất mạng oan
" Tụi bây, Truyền Lập, Hải Khiêm đi theo tao, mấy người còn lại mau về lại căn cứ! "
Đùng! Đùng! Đùng
Hướng súng dịch chuyển. Quả nhiên nó nhắm ngay Vương Dịch Phong.
"Truyền Lập, Hải Khiêm, tụi bây đi cứu thằng đó đi, tao đánh lạc hướng"
" Rõ"
Dịch Phong rẽ sang một hướng khác, nấp dưới thùng hàng sau xe tải. Mong là nó không thấy đi. Cậu khẽ nhìn sang hướng của đồng đội cậu, họ có cứu được không?
[Ya, họ đang tới đây, may quá, có thể cùng chạy được rồi!]
Đùng
[Tiếng súng! Nó nhắm tới hướng của bọn họ!]
Thân hình cậu phóng nhanh như tên lửa, chắn trước mặt trước mặt họ
Cuối cùng, cả bốn người đều về được căn cứ mà không hay hấn gì cả, trừ Vương Dịch Phong. Cậu bị trúng hai phát đạn khi nãy, máu ra khá nhiều nên giờ không còn sức để mà đứng vững, cậu liền ngã phịch xuống dưới sàn.
"LÃO ĐẠI!! LÃO ĐẠI!! CẬU KHÔNG SAO CHỨ?!! MAU MAU! MAU GỌI BÁC SĨ CHUYÊN DỤNG QUA ĐÂY! ĐẬU XANH! NHANH LÊN! MÁU LÃO ĐẠI RA RẤT NHIỀU! "
Cả đám nháo nhào lên. Chàng trai hồi nãy không hề hé miệng đột nhiên lên tiếng
" Ở đây có dụng cụ phẫu thuật cùng thuốc sát khuẩn đúng không? "
" Cậu ta là ai? "
Một trong những đồng đội Vương Dịch Phong lên tiếng hỏi
" Là người mà người các anh gọi là lão đại bắt về "
" Nói cho đúng là chúng tôi cứu cậu về đây, nếu không cậu đã chết trong cuộc xả súng hồi nãy rồi"
Hải Khiêm cãi lại, dám xúc phạm lão đại? Để ông đây đập cậu nhừ tử
" Có hay không?! Chạm trễ nữa là lão đại nhà mấy người mất mạng đấy"
Chàng trai cảm thấy như anh ta không nên cãi lại mấy tên não trâu này, anh ta nhanh chóng ngắt lời
" Có, để tôi lấy ra"
Hải Khiêm nhanh chóng chạy đi lấy, anh nhanh chóng dẹp vụ cãi cọ sang một bên, tính mạng lão đại là trên hết
" Anh định làm gì? "
Truyền Lập im nãy giờ mới lên tiếng, anh không thể một người lạ như anh ta đụng vào người của mình
" Yên tâm! Tôi là bác sĩ phẫu thuật. Nãy trên đường về, đột nhiên lạc đường, rồi nghe tiếng nổ, nên tò mò lại gần. Sự việc sau đó thì chắc tôi khỏi kể nhỉ?"
Chàng trai bình thản trả lời.
" đồ phẫu thuật tới rồi này, không có thuốc sát khuẩn chỉ có rượu có nồng độ khá cao. Thay bằng nó được không? Lão đại mà có chuyện gì là tôi trảm cậu"
Hải Khiêm không thể nào tin tưởng được cậu ta. Nhưng vì tính mạng của lão đại, cậu đành phải để cậu ta...
"Trước tiên chúng ta phải sát trùng vết thương bằng rượu, lấy đồ kẹp cho máu đỡ chảy ra quá nhiều,.. "
Chàng trai vừa tiếp tục nói quá trình anh tính làm trên người Vương Dịch Phong vừa tiến hành giải phẫu tại chỗ.
Trong suốt quá trình làm, do không có thuốc gây tê hay là thuốc ngủ, Vương Dịch Phong buộc phải tỉnh. Không một tiếng nói, chỉ có tiếng dao lách rách, tiếng rượu chảy cùng tiếng hừ hừ của Vương Dịch Phong trong cơn hôn mê. Ai ai cũng cần thẳng quan sát nhìn anh ta làm, những vết cắt ngọt xớt-họ nhìn thôi cũng thấy thốn
Bốn tiếng sau....
LENG KENG
Tiếng hai viên đạn tới xuống mâm, nó đã được gắp ra một cách hoàn hảo
" Xong rồi. Giờ phải xem sức chịu đựng của cậu ta tới đâu"
Anh ta nói trong sự mệt mỏi. Lúc nãy đã làm 3 cuộc phẫu thuật cộng thêm lạc đường, bụng đói, xả súng, giờ lại phải làm trong bốn tiếng. Quá sức anh rồi. Chàng trai ngả gục trên sàn bất tỉnh vì kiệt sức cùng bụng đói
" Này, anh không sao chứ?"
Giọng cậu thanh niên trong trẻo phát lên, anh ta chưa từng nghe được giọng nói nào vừa trong vừa ấm như thế. Há chẳng phải chưa dậy thì?
Chàng trai từ từ mở mắt. Trước mặt anh là một cậu thanh niên tầm khoảng 18 tuổi, đầu tóc rũ rượi, đôi mắt bồ câu mà trong sáng lộ ra sự lo lắng vô cùng, quanh eo có quấn một lớp băng. Trong đầu anh ta đã cho ra đáp án, cậu ta chính là lão đại mà mấy người kia thường hay gọi
" Cảm ơn cậu quan tâm, tôi không sao"
" Nè, có bánh và sữa, anh mau uống đi, nhìn mặt anh tái lắm đấy"
Vương Dịch Phong đưa cho anh ta một hộp sữa và bánh bông lan
" Cảm ơn"
Chàng trai đón lấy và bắt đầu thưởng thức. Hơi đậm đà..
"Sao vậy? Không vừa miệng hả?"
Vương Dịch Phong nhìn sang và phát hiện ra... anh ta chỉ mới uống hết hộp sữa, còn bánh thì y nguyên!
"Ừ. Khẩu vị tôi nhạt, không quen"
" Này, có ăn là may lắm rồi đấy. Còn kì kèo nữa là bố mày tán đấy"
Hải Khiêm nãy giờ không ưa mắt gì cậu ta. Cậu ta là ai cơ chứ mà lão đại phải cứu? Mà cũng nhờ phúc cậu ta mà lão đại nhà anh mới bị trúng đạn của địch.
" Về chỗ của mày đi Khiêm"
" Nhưng mà, lão đại.... hắn ta làm mày bị thương. Tao đang xả tức giùm thôi mà... "
" Anh ta đã gắp viên đạn ra rồi mà, đúng không? Vả lại tao chưa chết, mày ồn cái gì? Khi nào tao chết đi rồi lúc đó muốn tính gì tính. Giờ về chỗ được rồi đấy, phiền"
Vương Dịch Phong xua xua Hải Khiêm ra xa cứ như là xua tà.
" Quên chưa giới thiệu hẳn hoi, em tên Vương Dịch Phong nhé. Năm nay 20t"
" Tiêu Nhất Chiến, 26t"
Một câu giới thiệu máy móc
"Anh làm bác sĩ à? Ngầu thật đấy! "
Vương Dịch Phong nhìn anh với đôi mắt đầy ngưỡng mộ. Cậu cũng muốn được làm cái nghề gì đấy trong sạch lắm chứ, nhưng cuộc đời đưa đẩy, biết sao giờ
Tiêu Nhất Chiến cảm giác như anh điên rồi. Nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt ngưỡng mộ đấy thực sự khiến tim anh trật nhịp. Tiêu Nhất Chiến biết, cậu ta là con của trùm mafia, là người trong bóng tối, không thể dây vào nhưng.... Anh thực sự đã rung động trước con người này mất rồi
Vương Dịch Phong quan sát một hồi, ngũ quan được đấy! Rất hài hòa, chỉ có điều, đôi mắt lạnh quá, cậu không thích điều này.
Tiêu Nhất Chiến bị cậu nhìn rất lâu, anh cũng biết ngượng khi ai kia cứ nhìn mình mãi, chịu không được, anh thốt lên
"Mặt tôi dính gì à? "
" Không có gì! Mà này, anh có bạn không?"
" Chuyện của tôi, không cần cậu phải lo"
" Em thích anh lắm đó, mình hẹn hò nha! "
Tiêu Nhất Chiến nhìn sang bên cậu. Cậu ta tính tiếp cận anh vì mục đích gì chứ? Tống tiền? Đe dọa? Lợi dụng? Hay tru di cả gia tộc? Nực cười thật. Anh quyết định không để ý tới cậu nữa
Vương Dịch Phong mím chặt môi khi Tiêu Nhất Chiến phớt lờ cậu , đây là lần đầu tiên có người dám làm lơ khi cậu nói chuyện đấy.
" Im lặng là đồng ý nhé"
Tiêu Nhất Chiến vẫn im lặng. Trước khi Vương Dịch Phong kịp nói thêm điều gì thì Hải Khiêm đã kéo cậu đi xa ra chỗ anh
" Lão đại! Mày bị gì vậy hả? Mày không biết người đó là bên con nhà gia giáo sao? Mấy người gia giáo cực ghét những người như chúng ta. Mày không nên dây vào kẻo đau khổ thêm"
Vương Dịch Phong lắc đầu
" Không phải ai cũng ghét. Huống chi nãy người ta còn giúp tao, tao không tin là anh ấy ghét tụi mình đâu"
Hiển nhiên cậu biết rằng giữa ánh sáng và bóng tối rất khó trung hòa, nhưng cậu không tin rằng sẽ không có kì tích xảy ra
" Lão đại, mày đừng có ngu ngốc thế chứ. Bọn họ sẽ báo công an còng đầu tụi mình đấy. "
" Mày bị xả súng riết ngu rồi hả? Nguyên một đường dây nhà họ Vương trong nghành cảnh sát để chơi à? "
Vương Dịch Phong cười lớn, cậu không ngờ ông anh này lại có thể hài hước đến vậy
Một đàn em khác cũng lo lắng cho cậu
" Đừng suy nghĩ nhiều quá, không sao, tao chắc chắn"
Vương Dịch Phong lắc đầu lần nữa
" Chỉ là một cuộc hẹn thôi mà?.... Tao không tin là tao sẽ gặp rắc rối khi đi chung với người trong ánh sáng đâu"
Vương Dịch Phong cảm thấy mình bao đồng thật. Nhưng thật sự, cậu muốn giúp Tiêu Nhất Chiến vì trong đôi mắt anh hoàn toàn không có một chút sự ấm áp nào cả. Một đôi mắt phủ đầy sương, lạnh lẽo và tăm tối. Một con người ngoài ánh sáng lại có một đôi mắt như vậy? Vương Dịch Phong không tin. Đó là lí do cậu muốn giúp cũng chỉ vì muốn tìm
Lại nữa, Tiêu Chiến lại thức sớm một lần nữa, mặc dù tối hôm qua anh ngủ rất trễ, tận 1h sáng mới vào giường. Anh xoay người, tay bắt đầu ngọ nguậy tìm chiếc điện, nhìn vào đồng hồ trên màn hình, mới 6 rưỡi sáng, quá sớm.
Tiêu Chiến vươn vai, anh ngồi lại trên giường, trong đầu đang cố gắng xếp từng hình, từng phân đoạn những gì xảy ra trong giấc mơ tối qua
Hình như anh có hẹn với ai đó đi đâu và làm gì phải không ta?
Thật điên quá đi mà. Hẹn trong mơ mà cũng được à? Tiêu Chiến với tay lấy cái điện thoại trên giường, một loạt tin zalo cùng bên mess nó thi nhau xuất hiện. Hôm qua, anh làm mệt quá nên đã đi ngủ luôn, cả bộ quần áo hôm qua cũng không thèm cởi ra. Tiêu Chiến mở hai ứng dụng màu xanh quen thuộc. Bên mess thì chẳng có gì quan trọng nên anh qua thẳng bên zalo. Anh đang định trả lời tin nhắn của thằng Huy nhưng thay vào đó là sự ngạc nhiên, ai đó được hệ thống gợi ý kết bạn với anh, vì anh để chế độ tự động hóa, vả lại số điện thoại thì anh không có nhiều, toàn người quen nên không có gì đáng lo ngại.
Hình đại diện là một cậu bé đeo mắt kính, mắt hơi cau lại được chụp rất gần và có độ phân giải cực cao nên nhìn rất đã mắt. Anh biết tấm hình này. Nó chính xác là tấm hình đại diện facebook của một người nào đó
VƯƠNG NHẤT BÁC!!!?!!!
Giờ anh phải làm gì bây giờ. Anh có chút bối rối. Việc có số điện thoại là ngoài dự đoán. Giờ anh phải làm gì với người bạn mới này đây?
[Mày đừng cứ mãi xấu hổ như thế, có cơ hội là phải nắm liền, bỏ qua rồi không lấy lại được đâu! ]
Aaaa! Mày ám tao hoài vậy Huy! Anh vò đến rối bời cả cái đầu. Giờ tao nên làm gì bây giờ? Tán tỉnh? Hay gửi lời xin chào? Nghĩ rồi, Tiêu Chiến đành nằm dài lên giường, nghĩ xem có cáu nào hay để chúc hay không?
........
Anh đã viết đi viết lại cả chục nhưng vẫn xóa, không có một chút ý tưởng nào hết.
Hay gửi hình? Phải rồi, mình sẽ gửi hình cho Vương tổng, anh lướt bộ sưu tập ảnh của anh từ đầu nguồn đến cuối nguồn vẫn không tìm được cái nào ưng ý hết. Anh ngáp dài, duỗi tay thẳng xuống thời. Ngón tay không nghe lời chủ, lỡ chọn một bức ảnh và gửi đi trong khi chủ nhân của nó.....thì ngủ mất biết trên giường
Dòng tin nhắn zalo vang lên cùng với tiếng chuông báo thức làm cho cậu thắc mắc chẳng biết ai lại nhắn tin vào giờ này? Duy Nhân? Không quá sai rồi vì ổng sẽ không bao giờ thức sớm đến vậy. Mới 6h sáng, có chuyện gì gấp đến vậy à? Vương Nhất Bác đặt cốc cà phê lên bàn rồi mở ứng dụng lên đọc tin nhắn. Buổi sáng nhà cậu khá yên ắng, chỉ có vài tiếng chim và dế , thật dễ chịu. Cậu nhíu mày gì tài khoản lạ. Nhưng khi nhìn thấy ảnh đại diện là tác phẩm của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mở ứng dụng ra ngay tức khắc . Ngay sau khi đọc tin nhắn, cậu cười khúc khích sau đó nở ra một nụ cười nham hiểm. Tất cả quá trình đã bị hai đứa em tính lên kêu anh mình xuống ăn cơm thu hết vào tầm mắt. Chúng tròn mắt nhìn một hiện tượng lạ mà mấy năm nay, chúng chưa từng được chứng kiến.
Anh Chiến, rõ ràng là anh vừa nhắm mắt vừa gửi tin nhắn cho em đúng không?
Vương Nhất Bác cười và trả lời
Tiếng tin nhắn khiến anh lờ mờ tỉnh giấc. Nhìn lại dòng tin nhắn mình đã gửi, anh hốt hoảng. Trái tim đánh trống ầm ỉ, anh thực sự không biết Vương tổng sẽ có biểu hiện như thế nào khi nhìn thấy tin nhắn của mình? Ngài ấy sẽ block mình sao?
[Vương Nhất Bác: Chào buổi sáng, em hiện đang rất đói, anh thực sự có món thịt thỏ hả? Cho em ăn với]
Không!! Không không!! Vương tổng, tôi không cố ý gửi ngài cái đóooooo
Tiêu Chiến lập tức nhắn nhanh một tin
[DAYTOY: Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nhắn ngài cái hình đó]
Vương Nhất Bác có thể mường tượng ra được khuôn mặt anh sẽ như thế nào. Anh ấy sẽ đỏ mặt, chán tay lúng túng và đặc biệt nếu mà giờ cậu gọi điện, anh sẽ nói vấp
[ DAYTOY: Dù sao cũng cảm ơn ngài đã chở tôi về nhà ngày hôm qua(kèm sticker)]
[Vương Nhất Bác: Không có gì. Anh đã khá hơn chưa? Hôm nay anh đi làm bằng gì?]
[ DAYTOY: Hôm nay, Gia Huy sẽ qua chở tôi...]
[Vương Nhất Bác: Thực ra nhà em cũng gần nhà anh nếu bạn anh bận thì em có thể qua chở anh. Đằng nào cũng rất tiện đường qua công ty:3]
CÁI GÌ? CHỞ MÌNH VỀ NHÀ RỒI BÂY GIỜ LẠI CHỞ MÌNH TỚI CÔNG TY?
Tiêu Chiến trợn tròn mắt thảng thốt. Anh không biết phải trả lời tin nhắn ra sao
[DAYTOY: Tôi có thể trả ơn ngài bằng cách nào không? Cái gì cũng được, miễn sao tôi làm được tôi sẽ cố gắng hết sức. Hay ngài muốn ăn gì không? Để tôi làm cho ngài]
Tiêu Chiến nắm lấy cơ hội để xin lỗi cho sự bất cẩn của anh
[Vương Nhất Bác: Nếu anh đã thành tâm như vậy thì em xin anh hai việc thôi]
[DAYTOY: Ngài cứ nói]
[Vương Nhất Bác: Thứ nhất, anh đừng xưng "tôi" và "ngài" có được không? Em không thích cái cảm giác xa cách này, em muốn thân với anh hơn. Thứ hai, em muốn nếm thử tay nghề của anh, hehee]
Tiêu Chiến hoàn toàn bất ngờ trước hai yêu cần của Vương Nhất Bác, anh không ngờ đằng sau cái vỏ lạnh lùng đến âm độ kia lại là một cậu thiếu niên 23 tuổi cực kì dễ thương. Anh rất muốn biết khi Vương Nhất Bác khi làm nũng sẽ như thế nào?
[DAYTOY: Vậy tôi xưng ngài là "em"không biết có quá phận không? ]
Tiêu Chiến mạo phạm lần này vậy. Thực sự anh rất muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng khoảng cách địa vị quá lớn nên anh không dám
[Vương Nhất Bác: được chứ, Chiến ca cứ tự nhiên]
Tiêu Chiến vui lắm. Vui khi mà được Vương tổng chấp nhận kiểu xưng hô này
[DAYTOY: Vậy xin hỏi, Vương tổng muốn ăn gì nào, để tôi làm cho]
[Vương Nhất Bác: Cơm sườn nướng]
Wow, anh không ngờ được rằng Vương tổng lại có thể ăn món ăn đầy calories như thế vào buổi sáng
[DAYTOY: A, được thôi, anh sẽ nhờ Gia Huy đem tới cho em. Khi nào em lại ghé thăm phòng luyện tập? ]
Tiêu Chiến định nấu xong rồi nhờ trung gian đưa cho Vương Nhất Bác, nhưng cái người đang nhắn với anh là ai chứ? Là Vương Tâm Cơ!! Cậu ta sẽ không bao giờ để bỏ lỡ cơ hội nào để có thể tiếp xúc và trò chuyện cùng anh.
[Vương Nhất Bác: Xe anh hỏng mà, không phải sao? Ngày mai em qua nhà anh ăn rồi tụi mình cùng đi làm luôn]
......... Ờ.......
Đón mình tại căn hộ?
VƯƠNG NHẤT BÁC, CẬU ĐÙA ĐÚNG KHÔNG???
Tiêu Chiến bật dậy khỏi chiếc gối anh đang ôm, tự đưa tay lên nhéo mặt, anh không mơ đó chứ? Vương tổng cao cao tại thượng sẽ đón anh vào ngày mai?
[DAYTOY:Errrrr..... Không phiền Vương tổng đó chứ? Tổng giám đốc rất nhiều việc mà?]
[Vương Nhất Bác: Sáng mai, 7h em sẽ gọi trước khi đi. Nói chuyện với anh sau nhé, em đang lái xe]
Sau tin nhắn đó, Tiêu Chiến nhắn thêm một tin nhắn tạm biệt nhưng nó vẫn chưa được đọc, chắc cậu đang bận lái xe thật rồi. Anh vứt điện thoại trên giường, vẫn chưa hoàn hồn được sau cuộc nhắn tin vừa rồi
Có ai cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra không?
Chỉ vì món sườn thôi ư?
Sao em ấy có thể bỏ thời gian quý báu của mình đến đây ăn chỉ vì một món sườn nướng?
_Lan_
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!