* mn ơi, sau khi edit tiếp chương này thì mình nhận ra bà của Nhất Bác là bà ngoại nhé, vì tác giả chỉ ghi nainai á, mình nghĩ là bà nội nhưng đến chương này tác giả lại ghi là mẹ của mẹ Nhất Bác nên mình đổi thành bà ngoại nha!
Những người thân trong gia đình, một vài anh em họ, cô chú cùng với Vương gia, đang yên vị trên bàn ăn lớn thì Nhất Bác đến.
Đó là bữa ăn tối trước đám cưới với gia đình nhà gái, vì hầu hết các cặp đôi sắp ưới đã có một bữa ăn với gia đình nhà trai, một ngày trước đó
Thỉnh thoảng, chị gái cậu bảo cậu phát biểu một vài lời, cậu cũng chẳng chần chừ, nâng ly rượu sâm panh của mình với cặp đôi sắp cưới:
"Này, chị, em nghĩ rằng chị và người đàn ông này sẽ đang ở những bữa tiệc độc thân. Lúc nãy, hai người nên đi đến những bữa tiệc chia tay bạn bè mình trước ngày cưới, chứ không phải ngồi đây với bữa ăn nhàm chán với gia đình như thế này!
Dù thế nào đi nữa, cùng nâng ly, em chúc hai người sẽ hạnh phúc và vui vẻ với một cuộc sống mới
Cha cậu cũng đứng dậy, nâng ly chúc mừng
"Chúc muôn vàn điều tốt đẹp sẽ đến với con, con gái yêu dấu của cha!
Và thưa cậu Nhất Bác, tất nhiên Thẩm Nguyệt sẽ không bao giờ làm một điều thô thiển như vậy, nhất là bữa tiệc độc thận, dù sao không phải người chồng tương lai của chị cũng sẽ không bao giờ đi đến những bữa tiệc với bạn bè mà không có chị cậu đi cùng...
Không, không, hoàn toàn không!
Thẩm Nguyệt và con rể của tôi là những người tốt, có trách nhiệm, hoàn toàn bình tình, không giống như ..."
"Con biết, bố, con biết, bố không cần phải nhắc lại.... Nhưng hãy để con nói!", Nhất Bác bắt đầu nóng giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế khi bà cậu đang ngồi bên cạnh cậu, kéo nhẹ vào tay áo cậu
"Bà ngoại, người đừng lo lắng, không còn thời điểm nào tốt hơn đâu. Con không có ý định chiếm mất tâm điểm chú ý của Thẩm Nguyệt vào tối nay, đó là lí do tại sao con không thể thông báo sớm hơn, nhưng bố đã buộc con phải làm điều đó ngay vào lúc này!
Mọi người, con có thông báo!
Con sẽ kết hôn!"
"Chị đã luôn nghi hoặc về vấn đề này, nhưng giờ chị có thể chắc chắn 100%. Em thực sự chán ghét chị!"
Rõ ràng em cố tình nói ra, chỉ để chế nhạo và phá hỏng đám cưới của chị", chị gái cậu bắt đầu khóc.
"Con kết hôn?
Với ai?
Đừng bảo với ta rằng con đột nhiện chữa khỏi căn bệnh hiểm nghèo này và tìm thấy một người phụ nữ thương hại con và bất chấp tất cả để kết hôn với con!
Ha ha, con trai, con làm ta cười chết mất", ông Vương nở nụ cười chế nhạo, trong khi vợ ông cố trấn an Thẩm Nguyệt đang nức nở.
"Đầu tiên, đồng tính không phải bệnh, không cần phải chữa!
Thứ hai, cho dù bố có muốn hay không, dù thực tế là không ai khác ngoài chính bố và mẹ, người đã tạo ra con, một người đồng tính đây!
Và thứ ba, con không kết hôn với phụ nữ, nhưng con kết hôn với một người đàn ông!
Một người đàn ông!
Người đàn ông con yêu và yêu con!" " Con trai, con nói đúng, chính mẹ là người đã tạo ra con, ta đã vấp phải sai lầm ở đâu đó trong khi dạy bảo con!
Mẹ luôn sống trong cái cảm giác tội lỗi này mỗi ngày kể từ khi con nói rằng mình đống tính.
Nhưng mẹ vẫn là mẹ của con và mẹ rất yêu con!
Nhưng Nhất Bác à, mẹ muốn con hãy dừng lại!
Đừng sống trong thế giới đầy mơ tưởng hão huyền của con nữa!
Con biết rõ rằng luật pháp của nước ta không cho phép, trời ơi, cái sự hoang đường này: hai người đàn ông kết hôn với nhau!"
Mẫu thân bà Vương, bà ngoại Nhất Bác, đột nhiên bỏ dĩa xuống, lắc nhẹ ly sâm panh. Điều đó đã thu hút chú ý của mọi người, bỗng đột nhiên hỏi:
"Vậy tương tự, Vương Mẫn, con là con gái ta và ta thừa biết rằng ta là người mang nặng đẻ đau để sinh ra con. Nhưng giờ đây có lẽ là ta sẽ phải sống trong cảm giác tội lỗi này trong suốt phần đời còn lại, vài năm, vài tháng hoặc có thể là vài ngày, cho đến khi ta chết đi. Con là con gái ta và ta rất thương con, nhưng đôi lúc ta nghĩ con thực sự mù quáng và ngu ngốc khiến ta phát xấu hổ!"
"Nhưng, mẹ à!", mẹ Nhất Bác rêи ɾỉ trong tuyệt vọng.
Mọi người trên bàn tiệc bắt đầu im lặng và chú ý lắng người phụ nữ có tiếng nói nhất trong đại gia đình:
"Con và chồng con, đáng nhẽ ra nên hỏi thằng bé người nó yêu là ai, nên bảo nó mang người êu nó đến đây và giới thiệu với hai người, nhưng hai người không làm cái gì cả, thậm chí lại còn nhảy vào xối xả mắng nó thậm tệ.
Ta không thể hiểu nổi với sự thông minh và có ăn học của hai người đi đâu rồi, bao nhiêu thứ hai người học ở đại học, chắc là chẳng còn gì đâu?
Đúng thế, con trai của con là người đồng tính, đương nhiên nó không thể yêu hay thậm chí kết hôn với bất kỳ với người phụ nữ nào cả! Chấp nhận và ủng hộ nó, đấy là việc mà hai người con nên làm, trời ạ!
Cả cháu nữa, Nguyệt, không ai có ý định phá hỏng đám cưới của cháu, cháu nên thấy may mắn hơn khi so sánh mình với em trai! Cháu được sự công nhận, cho phép của pháp luật, của xã hội, của họ hàng và gia đình về việc cháu sẽ kết hôn với người cháu chọn, không như em cháu, vậy tại sao cháu lại khóc?
Nhất Bác thân yêu, có lẽ bây giờ bớt ồn rồi, cháu có thể tiếp tục, tất cả chúng ta đều quan tâm con và đang lắng nghe con!"
Có lẽ bây giờ đã là quá muộn cho bất kỳ sự hối hận nào vì cậu đã nói dối, thậm chí không thể quay đầu được nữa.
Nhất Bác không nỡ để bà ngoại thất vọng thêm một lần nữa và tự dối lòng mình rằng đó chỉ là một lời nói dối vô tình bật ra khi cậu vô cùng tức giận với cha mình. Vì thế, không còn cách nào khác, đâm lao phải theo lao, cậu tiếp tục bịa ra những điều không có thật trong cảm giác tội lỗi bao phủ toàn bộ cơ thể mình:
"Đúng thế, bà ngoại, kể cả cha mẹ có hỏi về vị hôn phu của con hay có thể đến hay không, thật sự là con không thể, bởi vì... ờm... bởi vì anh ấy là công dân Mỹ, và anh ấy thực sự cần phải quay về công ty của anh ấy, nó liên quan đến mấy chuyện kinh doanh.
Vì thế anh ấy đã đáp chuyến bay đầu tiên trong ngày đến Mỹ, ngay sáng nay.
Đó là lí do tại sao con nói mình sẽ kết hôn, sau khi tốt nghiệp, bởi vì quê hương anh ấy hợp pháp hóa kết hôn đồng tính."
"Công ty nào, công ty nào?
Nếu anh ta là người mẫu, hoặc có thể là trai bao, lạy chúa!?", vị hôn phu Thẩm Nguyệt co rúm lại khi thắc mắc
"Đương nhiên là không phải, anh ấy không phải là một bác sĩ nha khoa đầy triển vọng giống anh, nhưng anh ấy sở hữu một một công ty sản xuất phim. Phim nghệ thuật, tài liệu và cả nhạc phim, bất kỳ loại phim nào anh có thể nghĩ tới. Hơn nữa, anh ấy có nhiều liên kết với các nhà làm nhạc trên thế giới, vì vậy anh ấy sẽ nâng đỡ con trong việc trở thành ca sĩ và vũ công.
Và điều quan trọng nhất ở đây là con yêu anh ấy và anh ấy cũng đáp lại con!", Nhất Bác kết thúc câu chuyện của mình.
"Vậy..., thằng bé không phải người châu Á, ta hy vọng ít nhất nó phải là người da trắng, không phải là...", cha Nhất Bác ngập ngừng, nhưng đột nhiên im bặt trước cái nhìn đầy đầy chết chóc của mẹ vợ.
"Cha đừng lo, anh ấy là người gốc Á, cha mẹ anh ấy là người Trung nhưng họ di cư đến Mỹ khi còn trẻ, và người yêu con, ý con là vị hôn phu của con sinh ra ở bên đó nhưng không hề mất đi nhưng văn hóa Trung quốc.
Nào, giờ mọi người cùng nâng ly với con, vì nó rất tuyệt. Cạn ly vì hạnh phúc của chị nào, em còn tỉnh lắm!i", Nhất Bác cười nhẹ và nâng ly... đằng nào cũng lỡ bịa rồi. Thì ít nhất cũng phải chơi lớn tí chứ!"
Bằng cách nào đó, cậu đang tận tưởng về việc mình thực sự quay lưng với cha mẹ lần đầu tiên trong đời, trong lòng cậu bây giờ vô cùng thỏa mãn, tất nhiên với sự giúp đỡ nhỏ từ bà ngoại.
Tan tiệc, sau khi khách khứa đã về hết, bà ngoại mới kéo cậu vào trong phòng mình và bảo cậu kể về cái người đã cuỗm mất trái tim cháu mình. Bằng cách nào đó, cậu đã né được một số câu hỏi của bà như là tên người yêu cậu, nhưng cậu lại dành hẳn một giờ đồng hồ chỉ đế nói về ngoại hình, giọng nói đầy ngọt ngào và tính cách của người chồng tương lai
Khá dễ dàng cho cậu để tả anh người yêu, khi tất cả những gì xinh đẹp, cuốn hút về cái người đã hôn cậu ở trong xưởng phim đều ở trong tâm trí cậu. "Gọi ngay cho anh ấy và bảo con có một điều bất ngờ cho anh ấy", bà ngoại cậu nhảy lên, đột nhiên bị lây bởi sự phấn khích của cháu trai bà.
"Bất ngờ gì cơ ạ?", Nhất Bác thấp thỏm hỏi trong lo sợ, cậu có cảm giác rằng rằng có gì đó không ổn sắp diễn ra... Và quả nhiên, cái gì đến cũng phải đến.
Người bà của cậu đang vui vẻ thông báo rằng bà sẽ bảo tài xế ngày mai hãy mua vé máy bay đến New York, vào thứ 2 hay bất kỳ ngày nào có chuyến bay, ngay sau đám cưới của Thẩm Nguyệt
Tất nhiên bà cũng đưa thẻ cho Nhất Bác để cậu có thể mua vài thứ cần thiết cho chuyến đi, ngay sau khi bà rút tiền từ thẻ của mình.
"Con cảm ơn ngoại, người lãng mãn quá, nhưng còn kỳ học của con thì sao?
Con đâu thể bỏ học được, giờ con học năm cuối rồi.
Nhưng nếu con thật sự làm thế, bố sẽ gϊếŧ con, dù con biết người sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho chuyến đi này. Không, thật sự không thể đâu."
"Ôi dào, con lo cái gì không đâu, mấy cái lớp đó, cả bố con nữa, cứ đi đi và sống cho hạnh phúc và tình yêu của con.
Chả có gì quan trọng hơn tình yêu của bản thân cả!
Ta thực sự không muốn con hối hận khi con già đi như ta.
Ta chỉ muốn con nói với cháu của mình rằng "Ta đã làm những điều ngu ngốc", thay vì tự hỏi bản thân rằng "sẽ như thế nào nếu..."
Tin ta đi, ta biết mình đang nói gì mà.
Cháu biết rằng chủ nhiệm khoa cháu là bạn ta, ông ấy nói rằng ông đánh giá cao khả năng của cháu. Nên ta nghĩ chắc chắn không có vần đề gì nếu ta xin nghỉ trên lớp cho cháu vài ngày, nhất là bây giờ chị gái cháu kết hôn
Ngày mai cháu sẽ đến trường và nói với chủ nhiệm rằng ngày mai sẽ có đám cưới, vào chủ nhật cháu có thể nghỉ ngơi. Vì thế cháu có thể gọi cho cái người lấy đi trái tim con và bảo anh ấy rằng con sẽ bay đến đó vào thứ Hai. ~Sáng hôm sau~
Lớp học chưa bắt đầu, Vương Nhất Bác đã kể với Seungyoun về bữa tiệc tối hôm qua, về cái sự dối trá mà cậu đã vô tình thốt ra khi tức giận với cha mình thì bỗng giáo viên lịch sử nghệ thuật bước vào lớp và gọi tên cậu....
Hở, ông ấy định.. định làm gì lần này nữa?
Nhưng trước khi cậu cảm nhận được tim mình đập thình thịch, thì giáo viên đã bảo cậu đợi trong văn phòng chủ nhiệm...
Tất nhiên, bà ngoại cậu chưa bao giờ thất hứa, chắc chắn người đang ở ngân hàng để rút tiền cho mà xem!
"Một ngày tốt lành, nếu em đưa ra lí do chính là cuộc điện thoại của bà em, vì em không muốn làm bà ấy thất vọng và hy vọng thầy sẽ hiểu cho em và cho phép em được nghỉ học một vài hôm theo yêu cầu của bà ấy.
Xin lỗi thầy vì đã làm phiền thầy với những yêu cầu vô lí của bà ấy, tất cả là tại em." Nhất Bác lẩm bẩm, cúi đầu xin lỗi chủ nhiệm, nhưng ngay lúc này, cậu nhận thấy có người chuẩn bị bước vào phòng." "Không vấn đề gì đâu, bà ấy chỉ xin phép cho cậu 1 tuần thôi mà, thế nên cậu sẽ trở lại vào đầu tuần để bắt đầu thu âm và quay phim, phải không, ngài Lý Quân?
"Hở?
Thu âm?
Đóng phim?", Nhất Bác lắp bắp
"Ồ, tất nhiên rồi, thầy quên mất không giới thiệu, thầy xin lỗi. Vậy, Lý Quân, đây là Vương Nhất Bác, học sinh mà tôi đã kể cho cậu.
Tên nhóc này đầy đủ tất cả các yêu cầu mà cậu cần, và tôi chắc chắn rằng cậu nhóc sẽ thích lắm nếu nó được góp mặt trong quảng cáo của cậu.
Nhất Bác, đây là Lý Quân, bạn của ta ở bên Mỹ, người đã nhờ ta giúp đỡ.
Giờ thì hãy ngồi xuống và ông ấy sẽ giải thích cho em tất cả mọi thứ."
Ngay sau khi Nhất Bác ngồi xuống, ông Lý Quân, trông có vẻ là một người tốt bụng và vô cùng ấm áp, đã bắt đầu giải thích cho cậu nghe: "Ta sống và làm việc bên Mỹ, cho một công ty quảng cáo, và được một công ty có tiếng bên đó chọn để quảng bá thương hiệu của họ ở Trung Quốc.
Ta sẽ có một buổi quay ở Bắc Kinh, tất nhiên mọi thứ đã đâu vào đấy, nhưng ta vẫn cần thêm 2 thứ nữa.
Một là một giọng hát Trung cho phần nhạc của quảng cáo, và ta thích một giọng ca chưa được biết đến chứ không phải những người nghệ sĩ hiện nay.
Hai là ta cần một bạn diễn cho anh chàng diễn viên mà công ty đã nói nhất định phải để anh ấy diễn.
Yêu cầu công ty diễn viên chính phài là người Mỹ thì ta có thể hiểu, nhưng anh ta lại là người thừa kế công ty, diện mạo hoàn toàn ổn, vô cùng nổi tiếng.
Ta thực sự thấy cậu là người ưa nhìn, chưa kể đến giọng nói của cậu, khi mới nghe giọng cậu, ta biết bạn ta vô cùng chính xác khi nhắm cậu, như thể cậu là người mà ta tìm kiếm vậy Mọi thứ là hoàn tất, và buổi quay sẽ diễn ra trong vòng 1 tuần bắt đầu từ bây giờ và đạo diễn không muốn quay trước khi anh ấy có bản OST
Vì vậy nên cái người viết nhạc kia đang chạy deadline để hoàn thành bài hát này nhưng mà tên đấy muốn nghe giọng trước... trời ạ!
Vì vậy, cậu Vương Nhất Bác, chúng ta có thể thương lượng về việc này?
Chi phí cát xê sẽ khiến cậu vô cùng hứng thú, ta hứa!
Bên cạnh vấn đề tiền nong, sau khi cậu hoàn thành chiến dịch quảng cáo của chúng ta, cậu có thể được một số các công ty giải trí liên lạc, nếu họ nhìn thấy tiềm năng có thể khai thác từ cậu, nhất là cái giọng trời bạn kia, ai mà biết được."
Tất nhiên Nhất Bác không hề chần chừ đồng ý ngay lập tức, bởi vì cậu thậm chí còn không có lí do để từ chối nó!
"Như ngài biết đấy, ngày mai là ngày cưới của chị gái tôi và bà ngoại bảo với tôi rằng tôi sẽ không ở trong nước bắt đầu từ tuần sau, ít nhất là tôi chỉ có thể rảnh vào mỗi chủ nhật tuần này." Nhưng Lý Quân muốn cậu có buổi gặp mặt nhỏ với nhà soạn nhạc và diễn viên
Nhà viết nhạc ấy muốn được nghe giọng câu để tìm ra thể loại phù hợp với tông giọng của cậu, cũng như anh chàng diễn viên kia, Lý Quân cho rằng hai người nên tìm hiểu về nhau một chút và dành thời gian làm quen trước khi họ bắt đầu các cảnh quay.
"Cậu không cần phải xây dựng hình tượng với anh ấy, cứ xuất ngoại đi, nhưng ít nhất hãy gặp anh ấy vào chủ nhật", chủ nhiệm nói với cậu, trong khi đang tiễn Nhất Bác ra cửa.
" Đây là địa chỉ khách sạn của hai người bọn, nhà soạn nhạc và người diễn viên đó, cứ đến thử xem sao.
Khi cậu đến đó, hãy báo với lễ tân là cậu muốn gặp Tiêu Chiến, phòng 520, và bảo với anh ta là cậu được Lý Quân giới thiệu.
Cẩn thận đừng để bị theo dõi
Có rất nhiều paparazzi xung quanh khách sạn, cả người Hoa lẫn người Mỹ Đừng ngạc nhiên quá, khách sạn đang tổ chức một bữa tiệc cho một người thừa kế khá có tiếng mang quốc tịch Mỹ nhưng cha mẹ là người gốc Trung.
Được rồi, rất hân hạnh được gặp cậu, Nhất Bác, tôi sẽ không ở Trung Quốc vào chủ nhật, nhưng họ sẽ đợi cậu đến.
Đây là số của tôi, hãy giữ liên lạc, còn bây giờ, tôi xin phép", Lý Quân mỉm cười, bắt tay với cậu sinh viên vẫn còn đang hoang mang. Vào lúc cậu quay trở lại, tiết lịch sử nghệ thuật vẫn chưa kết thúc, cậu định bước vào lớp nhưng ngay lập tức dừng lại khi thấy chị gái đang đứng chờ ở ngoài lớp:
"Thẩm Nguyệt, sao chị đến đây, không phải chị đang chuẩn bị đám cưới à? Có gì không ổn đúng không, bà ngoại vẫn khỏe chứ?"
" Bà ngoại không sao, đừng lo, người không ổn là chị đây. Chị đến đây vì không muốn em phải nói dối chúng ta nữa, vì bất cứ ai hay bất cứ cái gì.
Bác Bác, nhìn vào mắt chị, trả lời chị em, em ghét chị lắm à?"
"Cái quái gì đấy chị?!
Chị đang nói gì vậy, Thẩm Nguyệt?
Đương nhiên em chẳng bao giờ ghét chị cả, chị là gia đình em, em yêu gia đình còn không hết ngay cả... ờm...", Nhất Bác lắp bắp trả lời, vội vàng ôm người chị gái đang vô cùng rối loạn
Cậu kéo chị sang một bên, tránh cho chị va phải ai khi họ đang bắt đầu tan học "... Thậm chí cả gia đình, ngoại trừ bà ngoại, luôn yêu thương chị nhiều hơn em. Em không cần phải cảm thấy tội lỗi, nhưng Bác Bác à, ngay cả khi chúng ta làm những điều tồi tệ với em, đó là bởi vì chúng ta rất yêu em và muốn em hạnh phúc
Chị chỉ muốn nói rằng nếu người đàn ông mà em yêu, là thật hay chỉ là chỉ tưởng tượng của em quá phong phú! Nhưng nếu anh ta có thật, chị muốn em giới thiệu anh ấy với chị
Chị chỉ muốn xem liệu anh ấy có xứng đáng với em hay không thôi và thực sự đáng tin để chị gả đứa em này đi.
Chị chỉ muốn biết tại sao em lại yêu anh ấy."
"Chị à, anh ấy có thật, nhưng em không thể mang anh ấy đến cho chị được, bởi vì hiện tại anh ấy không ở trong nước.
Tin em đi, em không phải người yêu đương vì tiền bạc hay địa vị. Anh là người thú vị nhất mà em từng gặp!", Nhất Bác hét lên trong phấn khích. " Mày đang nói về cái người mày gặp ở công ty lần trước á. Chậm thôi, Nhất Bác, đừng có gào lên về tình yêu của mày kiểu đấy, cả trường đều nghe thấy hết đấy!", Seungyoun vừa cười vừa tiến về phía cậu, chủ động chào hỏi Thẩm Nguyệt.
" Seungyoun đấy à, thì ra em trai chị không luyên thuyên về anh chàng làm trong công ty nào đó.
Chị tưởng nó lại bịa chuyện để chơi lại chị hoặc lấy đi sự chú ý của chị trong buổi gặp mặt hai nhà.
Em có từng gặp anh chàng mà em trai chị đang quá tán thưởng không?
Kể cho chị xem nào, vì Nhất Bác giấu quá kĩ, nó cứ giữ khư khư không cho ai biết.
Nhưng ít nhất anh ấy cũng phải đẹp trai bằng nửa em trai chị chứ?", Thẩm Nguyệt cười khúc khích.
"Đúng thế chị ạ, em nhìn thấy anh ấy rồi, hôn giỏi lắm, nhưng mà là Bác Bác kể cho em
Nhưng anh ấy...." Nhất Bác lập tức bịt mồm thằng bạn lại và nhanh chóng kết thúc câu chuyện: " Chị à, em với Seungoun còn có lớp, sắp đến tiết tiếp theo rồi, em biết chị rất bận cho đám cưới mà. Chúng ta sẽ nói chuyện sau"
"Ừ, Bác, em nói đúng, hôn phu của chị đang đợi chị trong xe, chị bảo anh ấy đợi 5 phút thôi.
Seungie, chị chờ em đến đám cưới, nhớ mang người yêu đấy
Giờ thì tạm biệt hai đứa, chị phải đi đây, mai gặp", Thẩm Nguyệt cười, vẫy tay tạm biệt với Seungyoun và hôn tạm biệt với đứa em trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!