Giờ chẳng còn cách nào giúp Nhất Bác có thể qua mắt gia đình, bất kể cậu thử tất cả các cách!
Bà ngoại cậu đã họp gia đình khi không có cậu, và mắng té tát tất cả mọi người.
Sáng thứ Hai, chị gái đã đến nhà cậu và "giúp" cậu soạn hành lý trong khi Nhất Bác đang ngủ say không biết trời đất.
Trong lúc đó, bố mẹ và bà cậu ngồi chờ trong xe, sẵn sàng "vác" cậu ra sân bay bất cứ lúc nào.
Và chỉ trong thoáng chốc, gia đình Vương gia, tất cả bọn họ, giờ đây đang ở sân bay, ngay cạnh cửa soát vé, ôm hôn thắm thiết với hy vọng cậu có thể vui vẻ cùng chồng chưa cưới trong vòng 1 tuần tới.
Nhất Bác bất đắc dĩ chào tạm biệt họ, nở nụ cười "không hề giả trân". Trước khi tiến vào cửa soát vé, cậu kinh hoàng nhìn đống hành lí được người chị vô cùng "quan tâm" nhồi nhét một đống quần áo, mặc dù chúng đều là đồ cậu thích rồi vội vàng đưa cho nhân viên xếp hành lí và chuẩn bị lên chuyến bay đến New York.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm khi kiểm tra lại kế hoạch đã vạch sẵn ngay trong đầu, lập tức gọi cho nhân viên và yêu cầu trả lại hàng lý về địa chỉ ở của mình ở Bắc Kinh, sau đó cậu sẽ trở lại căn hộ của chính mình. (á à, bỏ trốn à=)))))))
Bởi vì, cậu đâu rảnh mà lên cái chuyến bay khỉ gió ấy, cậu sẽ lẻn ra khỏi sân bay! Cậu phải thoát ra khỏi đây cho bằng được, trong cái tình huống dở hơi này! Cậu... phải lẻn ra cho bằng được!
Seungyoun ở bên ngoài đang chờ cậu trong taxi, nó sẽ giúp cậu!
Tất cả những gì cậu phải làm là trốn vào đâu đó và đợi Seoungyoun gọi lại, nó sẽ đánh tiếng cho cậu khi gia đình cậu bắt đầu rời đi
Bà ngoại đã tặng cậu một số tiền "kha khá" đủ để cậu tận hưởng "kỳ nghỉ 1 tuần vui vẻ" ở New York - một địa điểm du lịch vô cùng tuyệt vời, nhưng...
Nhưng cậu không thể rời Bắc Kinh lúc này!
Không phải bây giờ, cũng không phải ngày mai, thậm chí là cả tuần này!
.
.
.
_ Hồi tưởng của Nhất Bác_
Bằng cách nào đó, tôi đã thoát khỏi đám cưới và đi về nhà, vì thê nên tôi sẽ ngủ một chút trước buổi hẹn
Tôi không muốn để lại ấn tượng xấu cho nhà soạn nhạc và tác giả, không thể để họ thấy các tơ máu trong mắt và mệt mỏi
Thức dậy vào sáng Chủ nhật, cảm giác có vẻ không tốt lắm, nhất là khi bản thân đã ngủ một chút lúc gần sáng...
Có lẽ tôi đã quá lo lắng nên không thể ngon giấc.
" Đây hẳn là người người thừa kế, thực sự rất đẹp trai", tự trầm ngâm, tôi đưa mắt nhìn một lượt người đàn ông vừa bước vào phòng 520.
"Hmm, có trùng hợp quá không, nó cùng số phòng hôm xảy ra sự cố "Kiss me now, meet me later"
Tim tôi bắt đầu đập mạnh mẽ khi những ký ức dội về.
"Trời ạ, Vương Nhất Bác, đừng nghĩ ngợi gì nữa và tập trung vào lúc này! Giấc mơ của mày có thể thành sự thực, đây là một cơ hội lớn cho con đường nghệ thuật trong tương lai của mày, đây chính là khởi đầu cho hạnh phúc của mày!
"Chào buổi sáng, tôi nghĩ rằng hẳn ngài là Tiêu Chiến, tôi là sinh viên được giới thiệu bởi ông Lý Quân, tôi là Vương Nhất Bác.
Nhân viên lễ tân khách sạn chắc đã liên hệ với ngài vài phút trước về sự hiện diện của tôi", tôi khá bối rối khi người đàn ông trước mặt đã đẩy nhẹ tôi sang một bên, đang cố gắng xoa hai thái dương với thái độ đầy lo lắng khi bị quấy rầy, như thể anh ta đang đợi "người giao hàng cấm " vậy.
Những đứa trẻ ngậm thìa vàng ngày nay thật khó hiểu!
"Cậu đến một mình? Không ai theo dõi cậu chứ?", người đàn ông này đang thì thầm với một giọng đầy âm mưu.
"Phải, tôi đến đây một mình, có lẽ người ngài đợi có thể là người khác, tôi không phải là "người giao hàng"... ý tôi là, như tôi đã nói..." chưa kịp nói hết câu, anh ta đã túm lấy tôi và nhanh chóng kéo tôi vào bên trong. Anh ta khóa cửa lại ngay sau tôi, bảo tôi đi theo anh ấy và ngồi chờ trước ở phòng khách.
" Được rồi, hát đi!", ngay lập tức một bản nhạc viết tay lộn xộn không thể nhìn ra chữ được đưa cho tôi.
"Sao anh ta lại quan tâm về giọng của mình nhỉ, anh ta chỉ là một diễn viên mà, đâu phải nhà soạn nhạc gì đâu?
Nhưng mà, tôi kiếm ai để phàn nàn đây?"
Vì thế, tôi bắt đầu làm ấm giọng với một loạt phần luyện thanh ngẫu nhiên, sau đó thử giọng với lời bài hát được viết nguệch ngoạc trên giấy.
Đột nhiên anh ta nhảy phắt khỏi chiếc ghế bành, nắm lấy tay tôi kéo tôi đứng dậy và áp má anh ta lên ngực tôi.
Tôi lại tiếp tục hát trong tư thế vô cùng ám muội, khi tay anh ta bắt đầu ôm lấy eo tôi và tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ta qua lớp quần áo, khiến tôi cảm thấy vô cùng ái ngại. " Cũng được, không tệ lắm", anh ta chầm chậm đưa ra đánh giá rồi lại áp chặt vào tôi hơn nữa
Đây là một bài hát ballad, không hẳn là phong cách của tôi, nhưng có vẻ không tồi lắm.
Tôi để bản thân chìm đắm trong giai điệu âm nhạc, hoàn toàn quên mất mấy hành động kỳ quặc mà anh ta đang làm, cố gắng thể hiện tốt nhất những gì mình có.
"Hạ Chí Quang, cái gì đang xảy ra ở đây?
Sao lại có một người lạ ở trong phòng khách của tôi và cậu thì đang ôm anh ta?
Anh ta là ai?", tôi đứng hình khi nghe thấy giọng nói vang lên đằng sau mình.
Ôi cha mẹ trời đất ơi, cái giọng đó!...?
"Cậu ấy không phải người lạ, ít nhất cho đến tuần sau, khi cậu sẽ quay với cậu ấy. Và tôi cũng sẽ làm việc với cậu ấy!
Tôi không ôm ta, chỉ là nghe những âm rung ở một khoảng cách gần hơn, ha ha. Chiến Chiến, tôi rất vui, cậu nhóc này thực sự có một giọng hát trời ban đấy!
Đê tôi giới thiệu với cậu, cậu ấy là Vương Nhất Bác, diễn viên hợp tác với cậu.", cái người trước đó đang ôm tôi trả lời, nhẹ nhàng thả tôi ra để tôi có thể thoải mái sau những hành động kỳ lạ của anh ta.
Ngay khi tôi quay lại, tất cả mọi thứ xung quanh như dừng lại vậy. Ngay trước mắt tôi không ai khác ngoài người tôi đã tìm kiếm lâu nay, cái người đã hôn tôi ở cái chi nhánh kia!
Anh ấy gần như khỏa thân, chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ đỏ!!!
Nó rất, rất, rất ngắn!!!!!!!
Tôn lên đôi chân dài, rất dài!!!!!
Dài, thực sự rất dài, đôi chân ấy có lẽ dài khoảng 2m (j z tr, anh tôi cao có 1m83 mà=))). Làn da anh ấy rất mịn, nhưng không phải kiểu da em bé, nó vẫn toát lên sự nam tính. Khuôn mặt đúng kiểu thanh lịch, có lẽ một số người sẽ cho rằng anh ấy quá gầy, nhưng với một chút cơ bắp nhẹ ở những nơi cần có thì đây có lẽ là một tuyệt tác của tạo hóa! (cậu chắc chắn không phải soi con nhà ngta đúng ko??)
Anh ấy giống như bước ra từ truyện tranh, mấy câu chuyện ngôn tình mà tôi từng đọc ở đâu đó
Có vẻ như anh ấy vừa tắm xong, vì những giọt nước vẫn còn đọng lại trên người đang tiếp tục trôi dần xuống đến vòng eo như thể của siêu mẫu đã làm tôi vô cùng rối loạn Tóc anh ấy vẫn còn ướt và điều đó khiến anh ấy buộc phải cong người lại để lau khô mái tóc đang lộn xộn bằng chiếc khăn trông có vẻ vô cùng sang trọng, và anh ấy một lần nữa làm tôi thấy vô cùng khó thở
Anh ấy vơ vôi chiếc áo phông oversize trên ghế và vội vàng mặc nó trong sự thất vọng của tôi
Một giọng nói vang lên đã đánh tan chìm đắm của tôi, hệt như cái xô nước đổ đầu:" Cậu? Sao cậu lại ở đây, nhưng mà tại sao lại là lúc này? Hạ Chí Quang, đưa cậu ấy ra khỏi đây, tôi không muốn người này!" "Nhưng mà Chiến Chiến, tại sao chứ? Tốt nhất là cậu nên nhìn kỹ cậu nhóc, vô cùng đẹp trai! Và hãy lắng nghe một chút cách cậu nhóc hát. Tôi chắc chắn cậu sẽ thích cậu ấy, làm ơn Chiến Chiến, tôi rất thích cậu nhóc, làm ơn đấy!", người còn lại đau khổ kêu gào
Hóa ra cái người này là nhà soạn nhạc.
Thế nên cái người đã hôn mình kia là người thừa kế à?
Mà có chuyện gì đi nữa, thì cái quái gì khiến anh ấy ghét mình?
" Cậu có thể để cậu ấy hát ost, tôi không quan tâm, nhưng tôi không muốn cậu ấy là bạn diễn của tôi!", người kia gào lên đầy tức giận. " Nhưng tại sao chứ?", người tên Chí-gì đó có vẻ nhưng không bỏ cuộc, trong khi tôi đang đứng đây như thể mình không tồn tại vậy
"Bởi vì tôi không muốn việc kinh doanh của gia đình được quảng cáo bởi một người không ưa tôi, một người có thể cười nhạo tôi hoặc thậm chí tống tiền tôi, hoặc, ai biết được!
Không, không thể như thế, đưa cậu ấy ra khỏi đây!
Tôi cần mặc quần áo, cũng như cần nói một số thứ với cậu bây giờ", tôi vừa nhận ra rằng nhà soạn nhạc đã mặc cái áo giống với anh ấy, tuy nó chỉ khác màu, nhưng thực sự trông họ giống như một đôi vậy
"Được rồi, tôi chỉ muốn hỏi một câu trước khi rời đi. Tại sao anh nghĩ rằng tôi không ưa anh và sao tôi phải tống tiền anh?", tôi gần như đã lấy hết can đảm của mình chỉ để hỏi câu đó.
"Ừm, tôi cũng tò mò lắm. Cậu ấy không phải mấy tay paparazzi, Lý Quân đã giới thiệu cậu nhóc với chúng ta, ông cũng đã gọi điện báo trước, chỉ để thông báo với tôi rằng hiệu trưởng học viện âm nhạc đã tự tay chọn sinh viên, và hơn hết là cậu ấy cũng rất đẹp trai nữa. Chiến Chiến có chuyện gì vậy?
Cậu biết nhóc từ trước à? Cậu biết cậu có thể nói với tôi bất cứ điều gì mà.", nhà soạn nhạc thì thầm, vỗ nhẹ lên má người kia giống như đã dỗ anh ấy vậy. Trông vô cùng thân mật !
"Tôi không muốn gây rắc rối cho người thân của an.. gây bất cứ rắc rối nào, vì thế tôi sẽ rời đi, xin lỗi vì đã làm phiền
Tôi chắc chắn rằng ông Lý Quân sẽ tìm thấy một người khác thay thế cho tôi, khi có hàng trăm sinh viên có giọng hát tốt, và đẹp trai hơn tôi. Chúc các quý ngài một ngày tốt đẹp.", tôi vừa nói vừa tiến về phía cửa. "Chờ đã, cậu không muốn nghe câu trả lời từ tôi sao?"
Tôi quay người lại, ngay lập tức đập vào mắt tôi là cái nhìn thẳng thắn của anh ấy, đôi mắt đầy ma thuật kia. Theo bản năng, tôi buộc phải nắm lấy vai anh ấy, tôi như chôn chân khi nhận ra anh ấy đang nhìn chằm chằm vào đôi môi khô khốc của tôi.
"Tôi đã đợi cậu như một đứa ngốc tối hôm đó, đáng lẽ ra ngay từ đầu cậu nên từ chối lời mời của tôi. Rốt cuộc, đó sẽ chỉ là một ly cà phê, không có gì đáng để bận tâm hay sợ hãi.
Tôi cho rằng đó là một phép lịch sử tối thiếu khi chia sẻ một chút gì đó tại một buổi cà phê sau khi chúng ta hôn nhau, ha ha
Xin lỗi, là lỗi của tôi
Nhưng mặc dù cậu ghét tối đến mức không thể uống cà phê với tôi, tôi vẫn hy vọng cậu có thể chấp nhận yêu cầu nghe có vẻ vô lý như thế này: làm ơn, đừng nói với ai về những gì đã xảy ra hôm đó, đừng nói với bất cứ ai cậu biết và nếu có thể, tôi hy vọng cậu sẽ nói với mọi người là cậu không quen tôi. Làm ơn?
"Chiến Chiến, làm ơn hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, cậu làm tôi lo lắng theo đấy, tôi vừa nhận được thông báo từ an ninh khách sạn rằng cô ấy đang ở đây.
Ý tôi là CÔ ẤY!
Cô ấy đã lấy một căn tại cái khách sạn chết tiệt này, khoảng nửa tiếng trước!", nhà soạn nhạc đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện "Tôi biết Chí Quang, tôi cũng vừa nhận được thông báo, đó chính là lí do tại sao lúc nãy tôi cần nói chuyện ngay lập tức với cậu đấy!
Mẹ kiếp, liên hệ cho tôi bên bất động sản, tìm mấy người không biết tôi là ai ý, và giúp tôi tìm một căn hộ, một căn chung cư, tôi sẽ ở đó, ít nhất là một tuần cho đến khi CÔ ẤY biến mất
Tôi biết cô ấy có một tour diễn ở châu Âu vào thứ 2 tuần sau, vì vậy cô ấy chỉ có thể tìm tôi trong tuần này.
Còn cậu Vương Nhất Bác, tôi nghĩ là tôi xong việc với cậu rồi, cậu có thể đi. Lý Quân sẽ liên hệ lại với cậu, nhưng tôi sẽ không phản đối nếu Chí Quang quá muốn bạn hát cho OST của cậu ấy.
Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ này, tôi chỉ đang khó chịu với cuộc điện thoại vài phút trước khi cậu đến đây, xin lỗi.
Dù thế nào đi nữa, tôi không thể làm việc với cậu về việc quay quảng cáo. Chúc một ngày tốt lành, tạm biệt"
"Chờ một chút, Tiêu Chiến, chắc đây là tên anh nếu tôi không nhầm. Xin hãy cho tôi một phút để nói và hy vọng anh sẽ lắng nghe những gì tôi sắp nói.
Seungyoun đã đúng, chết tiệt!
Có lẽ anh thực sự đang nói với tôi một điều gì đó quang trọng trong khi đó tôi lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh như một tên ngốc!
Nốt ruồi gần môi của anh thực sự quá cuốn hút, nó gần như hút tôi vào trong đó khiến tôi chẳng thể nghe rõ những gì xung quanh mình, ngoài tiếng đập thình thịch phát ra từ trái tim
Nếu anh nói rằng anh đã mời tôi đi uống cà phê, mà theo như anh nói là tôi đã không đến, nhưng thực sự không phải thế, không phải tôi không thích anh mà là bản thận tôi lúc đó thực sự không nghe thấy anh nói gì. Ngày mai anh sẽ đi uống cà phê với tôi chứ, coi như một lời xin lôi Và làm ơn đừng nghĩ rằng tôi làm vậy chỉ vì muốn có vai diễn trong cái quảng cáo đó
Ồ đừng hiểu sai ý tôi, thực sự tôi rất muốn vai diễn đó, ước mơ của tôi có thể trở thành hiện thực, ý tôi muốn nói là..."
Giọng nói của nhà soạn nhạc vang lên cắt ngang bài phát biểu đầy cảm xúc của Nhất Bác:
"Này, hai người, xin lỗi đã làm gián đoạn khoảnh khắc vô cùng lãng mạn này, nhưng hai người khiến tôi nảy ra một ý tưởng. Nó có thể sẽ làm cho giai điệu cho OST và tôi có thể thêm một số lời vào đó. Vì vậy, tôi cần phải về phòng mình làm việc, Chiến Chiến, cậu nghĩ trong một tiếng nữa cậu có thể xoay xở được chứ?"
"Phòng của anh? Tôi tưởng hai người ở chung căn này.", lập tức cậu nhận ra cánh cửa đằng sau cậu đã mở ra từ lúc nào.
"Gì cơ? Tôi sẽ không bao giờ ngủ với cái người bao lực này nữa đâu, lần đầu cũng là lần cuối khi hai người bọn tôi đi cắm trại khi còn học trung học. Cậu biết gì không, sáng nào dậy người tôi toàn mấy vết tím bầm, đều do tên này cả đấy, ha ha ha", nhà soạn nhạc cười rồi tiếp tục:
" Nhân tiện, chúng tôi thậm chí còn không giới thiệu bản thân với cậu, tôi là Tiêu Chí Quang, nhà sản xuất nhạc sẽ hợp tác với cậu, còn tên này, là Tiêu Chiến, diễn viễn tôi sẽ làm việc cùng.
Tiêu Chiến sẽ đổi ý sau khi hai người đi uống cà phê vào ngày mai đấy, tin tôi đi" "Cả hai người đều họ Tiêu, hai người kết hôn rồi à hay sao?", tôi hỏi trong mơ hồ
"Không thể nào, không bao giờ điều đó xảy ra, hahaha!", lòng tôi bỗng chốc vui vẻ hẳn
"Vậy thì hai người là anh em?", tôi hỏi lại, với một hy vọng nào đó, mặc dù bản thân cũng không biết mình đã kỳ vọng vào cái gì
"Tôi không phải là Tiêu, tôi họ Hạ, cậu nghe nhầm rồi. Với lại bọn tôi cũng không phải họ hàng gì, là bạn thân thôi, từ thời thơ ấu.", nhà sản xuất tiếp tục giải thích
"Và những người bạn đầu tiên, cậu quên thêm cái đó rồi, hahaha. Mỗi khi tôi nhớ lại những gì chúng tôi đã làm khi còn trẻ trâu, tôi không thể ngững cười được!" người thừa kế bật cười với đứa bạn đầu tiên trong đời.
Vì vậy, anh ấy... cả hai đều là...
"Chiến Chiến, nếu có việc gì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ giúp cậu", nhà soạn nhạc dặn dò Tiêu Chiến, trước khi biến mất sau cánh cửa "Nếu sau này anh cần anh ấy thì để làm gì? Một buổi làm việc đầy mờ ám?", cay đắng nghĩ trong đầu, tôi chợt nhận ra bản thân mình đến quyền ghen tị cũng chẳng có
"Tất nhiên rồi Chí Quang, làm việc của cậu đi, dù sao tôi đang muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, ở trong nhà ngột ngạt mãi cũng không tốt.
Có lẽ cậu Nhất Bác đây, có thể giúp tôi ra ngoài khách sạn. Tôi có ý này, cậu sẽ giúp tôi chứ?
Chúng ta sẽ đổi quần áo cho nhau, vì vậy mấy tay paparazzi sẽ đi theo xe của tôi và cậu một lúc. Và đến khi họ nhận ra cậu không phải tôi, tôi có thể rời khách một cách thoải mái.
Đi ra đây với tôi, tôi sẽ tìm một bộ nào đó nhỏ hơn cho cậu, cậu có vẻ cao đấy nhưng không bằng tôi. Tôi có mấy bộ được gửi đến đây, hầu hết là fan tặng.
Và họ không biết số đo của tôi, vì vậy có lẽ tôi sẽ tìm thấy một bộ nào đó vừa người cậu" "Ồ, vậy ra cái áo đôi đó là fan tặng anh à?", tôi hỏi, chỉ vào chiếc áo và cánh cửa phòng nhà sản xuất nhạc.
"Hở, áo đôi? Ý cậu là cái áo của tôi và Chí Quang đang mặc? À, nó là một bộ 6 chiếc nhưng khác màu thôi. Tôi cho cậu ấy mấy cái.
Đúng rồi, Seungyoun là ai?
Bạn trai cậu à?
Đừng nói bây giờ, để mai đi, lúc 11 giờ ý, tôi không phải người có thể dậy sớm, xin lỗi. Mặc bộ này vào đi, tôi sẽ gọi cho tài xế của tôi về việc này, anh ta sẽ đến đón tôi sau khi đưa cậu về. Khuyên cậu, chọn mấy quán cà phê, mấy chỗ ít người để ý ý. Và cậu có thể đưa địa chỉ cho tài xế của tôi.
Xe tôi đỗ ở khu đỗ xe, chiếc Lamborghini đỏ, dễ thấy lắm"
"Anh yên tâm, tôi không thể nào nhầm xe anh với xe của người khác được đâu", tôi cười, khiến anh ấy cũng cười theo
_ Kết thúc hồi tưởng_ "Bất cứ ai cũng sẽ hiểu tại sao mình lại không thể lên chuyến bay đó, và đó là lí do tại sao mình đã bỏ chuyến đi chơi New York để đổi lấy một ly cà phê ở khu phố không mấy nhộn nhịp ở Bắc Kinh! ", Nhất Bác thoát ra khỏi hồi tưởng của mình, nhanh chóng nhấn nút chấp nhận cuộc gọi từ Seungoun và thoát khỏi sân bay đầy ồn ào này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!