Thấy hắn mím môi, vẫn đang gắp rau cho Lâm Dữ như cũ, như chưa từng xảy ra gì cả.
Lục Vưu không dám nói lời nào, y cảm thấy kinh ngạc vì tất cả mọi người đều đã nhìn thấu được cách mà Đoạn thần đối xử với Lâm Dữ, nhưng chỉ có một mình y biết quan hệ giữa Đoạn Từ và Lâm Dữ là bạn tình thôi.
Cái này, nên gọi là cái gì đây?
Bầu không khí vẫn lúng túng như trước, Quý Hoằng đứng lên, muốn tạo sự sôi động cho bầu không khí:
"Đến đến đến, chơi bom báo động."
Lâm Dữ không biết luật chơi, hỏi: "Chơi như thế nào vậy?"
Quý Hoằng liếc nhìn vị trí của Đoạn Từ cùng Lâm Dữ, nở nụ cười nhẹ:
"Không sao, cậu ở cuối cùng, nhìn một chút liền biết."
Rồi đặt giờ một phút, ném điện thoại qua chỗ tay Trần Thần, hỏi:
"Cậu thích ai?"
Mặt Trần Thần đỏ lên, tốc độ nói rất chậm:
"Phương Tình học cấp hai."
Đón lấy, cậu chàng chuyền điện thoại qua cho Lục Vưu, suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi:
"Cậu đã thoát FA chưa?"
Lục Vưu trầm mặc chốc lát: "Một nửa."
Cơ thể đã thoát FA.
Lục Vưu liếc nhìn thời gian, chỉ còn dư lại mười năm giây.
Y vội vã chuyền điện thoại tới Đoạn Từ, hoảng loạn hỏi:
"Cậu, tôi, à thì... Cậu thích ăn hoa quả gì?"
Đoạn Từ: "Anh đào."
Vừa dứt lời, thời gian đếm ngược kết thúc, đồng hồ báo vang lên.
Lục Vưu liếc nhìn Quý Hoằng, thấy được vẻ hối tiếc của y.
Không cần đoán cũng rõ, nhất định là hối tiếc khi không đặt nhiều thêm mười giây nữa.
Quý Hoằng mở miệng nói: "Lục Vưu có thể bắt Đoạn Từ làm một chuyện."
Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Đoạn Từ, Lục Vưu nào dám đùa thật, suy nghĩ thật lâu mới nói:
"Ờm... Đoạn Thần ăn một trái anh đào đi."
Đoạn Từ mặt không thay đổi nhét trái anh đào vào miệng.
Vòng thứ hai trực tiếp bắt đầu từ Đoạn Từ, hắn như trước xếp đặt một phút, đem điện thoại di động giao cho Lâm Dữ.
Đã nắm giữ quy tắc trò chơi, Lâm Dữ mười phần mong đợi, cả mắt đều viết mau tới hỏi tôi đi, mau hỏi tôi mau.
Đoạn Từ mím môi hỏi: "Mục đích đến nhất trung đã thực hiện được chưa?"
Lâm Dữ bật thốt lên: "Đã thực hiện được."
Mí mắt cậu giật lên, giấu đầu lòi đuôi mà nói bổ sung:
"Đã kết bạn được với rất nhiều người."
Lâm Dữ quay người, chuyền điện thoại qua chỗ Quý Hoằng: "Hiện tại cậu đã có mối quan hệ mới chưa?"
"Chưa có," Quý Hoằng quyết đoán mà quay đầu, tốc độ nói nhanh chóng: "Cậu và Phương Tình tại sao lại quen nhau?"
Tốc độ nhanh đến chỗ Trần Thần liền chậm lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Hẹn hò trực tuyến."
Trần Thần say khướt hỏi Lục Vưu: "Một nửa là có ý gì?"
"Có phải cậu hẹn hò trực tuyến và chưa nhìn thấy người nọ đúng không?"
Quy tắc trò chơi là chỉ có thể hỏi một vấn đề, Lục Vưu liền chỉ trả lời vấn đề thứ hai:
"Không phải."
Lục Vưu liếc nhìn Lâm Dữ không biết gì cả, xoắn xuýt chốc lát quyết định trợ giúp:
"Cậu có phiền nếu người yêu của cậu bị thiếu khuyết về cơ thể?"
"Không."
Đoạn Từ đem năm giây còn lại đưa cho Lâm Dữ, hỏi:
"Cậu sẽ về nhà trước khi tốt nghiệp à?"
Lâm Dữ: "Đương nhiên sẽ không!"
Vừa nói xong, tiếng chuông liền vang lên, cậu phải tiếp nhận trừng phạt.
Lâm Dữ cũng không cảm thấy Đoạn Từ sẽ làm khó mình, cậu đem điện thoại di động chuyển tới bên cạnh rồi bắt đầu ăn.
Quý Hoằng nhìn Đoạn Từ nháy mắt, Lục Vưu yên lặng mà cúi đầu.