Lâm Dữ mò xong, vỗ vỗ ngực Đoạn Từ, một mặt hâm mộ nói:
"Cậu làm thế nào luyện được thế?"
Bé con thoạt nhìn gầy gò nho nhỏ, nhưng lưc tay lại rất lớn.
Hai vỗ vừa xuống, ngực Đoạn Từ hơi đau.
"Trời sinh."
Đoạn Từ thực sự nói thật, hắn không hề cố ý đi luyện, học phổ thông chỉ chạy bộ, chơi bóng rổ đã luyện ra.
Lâm Dữ cúi đầu, mở cổ áo ra, nhìn vóc người mình không có thứ gì nhíu mặt.
Cậu nhấc tay nắm lấy tóc Đoạn Từ, kéo người lại gần.
"Cậu nhìn tôi nè."
Đoạn Từ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị kéo tới, thấy được khuôn ngực hồng nhạt của bé con, bụng nhỏ trắng trẻo non nớt.
Lòng rung động, vội vã đem áo của cậu sửa lại như trước, nghiêm túc nói:
"Cậu là Omega, không thể tùy tiện cho người xem được."
"Ồ." Lâm Dữ nắm lấy tay Đoạn Từ, đặt lên trên bụng mềm mại của mình.
Miệng đầy mùi rượu hỏi: "Vậy cậu sờ đi, tôi, tôi có tiềm chất không?"
Cậu cũng muốn lớn lên cao to và cường tráng.
Bé con mặc quần áo rất mỏng, Đoạn Từ dễ dàng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cậu, theo hô hấp mà phình lên rồi xẹp xuống.
Đáng yêu vô cùng.
Đoạn Từ giọng mang theo ý cười: "Tại sao lại muốn luyện thành như vậy?"
Lâm Dữ chậm rãi phun ra hai chữ: "Tôi thích."
Đoạn Từ nhìn mắt cậu chứa nước hỏi: "Thích cơ bắp của tôi sao?"
Lâm Dữ gật gật đầu.
Đoạn Từ nở nụ cười nhẹ, thích cơ bắp của hắn = thích cơ thể của hắn, làm tròn số sẽ thành thích hắn.
Quý Hoằng xuống lầu, phát hiện Đoạn Từ đã bắt đầu táy máy tay chân với Lâm Dữ.
Tóc tai đã bị làm cho rối như tơ vò, còn đang cười như tên khốn nữa chứ,
Y vốn muốn tạo cơ hội để cho hai người họ gần gũi, thuận tiện hiểu thêm về Lâm Tiểu Dữ.
Nhưng không muốn nhìn thấy Đoạn lão cẩu đùa giỡn lưu manh với một bạn nhỏ đang say rượu đâu!
Ở trong phòng ông anh trai mình lại "bắt nạt" người mà anh mình thích, nếu như bị phát hiện không chừng tiền tiêu vặt cả đời này của y cũng bị lấy mất.
Quý Hoằng dùng sức ho khan một tiếng: "Lão Đoạn, cậu có thấy điện thoại của tôi đâu không?"
Đoạn Từ nói: "Không thấy."
Quý Hoằng đến gần, nhìn Lâm Dữ say đến có chút ngồi không vững, quơ quơ tay:
"Lâm Tiểu Dữ, đây là số mấy?"
"Năm."
Lâm Dữ có hơi say nhưng vẫn chưa tới nỗi không phân biệt được ra là số gì.
Quý Hoằng sửng sốt một chút, tiến đến bên tai Đoạn Từ nhỏ giọng nói:
"Người ta còn không say, cậu vậy mà lại còn táy máy tay chân?"
Đoạn Từ lười giải thích với y: "Tôi mang bé con đi nghỉ ngơi, phòng nào?"
Quý Hoằng nói: "Cậu tùy ý chọn đi."
Độ của rượu gạo này rất lớn, Lâm Dữ mới vừa đứng lên, liền bị đầu nặng trình trịch làm ngã trở về trên ghế.
Cậu ôm lưng ghế dựa, ngơ ngác nhìn Đoạn Từ nói:
"Tôi không đứng được."
Đoạn Từ ôm người lên, đi lên lầu.
Trên cửa phòng khách đều được cắm chìa khóa, Đoạn Từ mở một gian phòng gần nhất ra, dịu dàng đặt cậu lên trên giường, đắp kín mền.
Gối rất mềm, cậu cà cà vào, cơn buồn ngủ rất nhanh liền đến.
"Tôi đi rót."
Chờ khi Đoạn Từ rót nước trở về, Lâm Dữ đã ngủ mất.
Hắn đem ly nước đặt ở bên cạnh, lẳng lặng mà nhìn Lâm Dữ.
Cậu rất khác so với khi mới chuyển trường vào, nét trẻ con trên mặt bé con đã vơi đi không ít, lộ ra vẻ tinh xảo, lông mi nhỏ dài hơi rung động, dường như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp, khóe miệng nhếch lên.
Đoạn Từ nhìn một chút, chậm rãi cúi người, lưu lại một nụ hôn nhẹ trên thái dương của Lâm Dữ.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Lâm Dữ đột nhiên giật giật, răng cửa ở trên cằm Đoạn Từ cắn một cái.
Vị ngọt thơm quen thuộc tràn ra ngoài, cậu bản năng đến gần để liếm láp.
Đoạn Từ mím mím môi, không nhúc nhích, tùy ý để bé con muốn làm gì thì làm.
Vết thương rất nhanh liền khép lại, Lâm Dữ bất mãn mà hừ hừ hai tiếng, mơ mơ màng màng kêu tên Đoạn Từ.
"Đoạn Từ, Đoạn Từ..."
Âm thanh mềm mại bên tai bên vang lên, gọi lên là tên của hắn.
Đoạn Từ không nhịn được.
Đệt.
Hắn ở đáy lòng mắng một tiếng, nắm lấy cằm bé con, tàn nhẫn mà hôn lên.
Đoạn Từ bá đạo cạy răng đối phương ra, tiến quân thần tốc, tùy ý mà khuấy đảo bên trong.