Nửa giờ sau, giáo sư khoa bên cạnh cầm theo phích nước đi qua bồn hoa.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đàn ông ở phía đối diện, hình như tâm tình rất tốt, đôi mắt còn hiện lên ý cười.
"Thầy Cố, cậu đứng ở chỗ này làm gì?"
Giọng nói của Cố Yến rất rõ ràng:
"Bạn gái quan tâm tôi."
"Bảo tôi đứng ở đây cho thân thể tráng kiện."
"Đứng 3 giờ."
Giáo sư khoa bên cạnh: Cái thằng này nó bị làm sao ấy nhỉ?
À đúng đúng đúng, bạn gái bắt cậu ta phơi nắng 3h, quả thực là vì yêu cậu ta.
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô ấy đang phạt cậu sao?"
Dù sao cũng là giảng viên trẻ tuổi nhất, cấp bậc trong trường cũng không hề thấp, vậy mà bảo phơi nắng là phơi nắng liền?
"Hay là cậu đi về đi."
Cố Yến sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn ông ta một cái rồi khẽ cong môi.
"Anh không hiểu đâu, đây là thích tôi đấy."
Giáo sư khoa bên cạnh:???
9
Tôi không quan tâm đến Cố Yến nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào luận văn tốt nghiệp.
Liên tục mấy ngày mới sửa xong luận văn, quả nhiên là viết hay hơn trước rất nhiều.
Vì để cho luận văn tốt nghiệp thuận lợi hoàn thành. Lần này, ở cuối bài tôi còn thêm 1 đoạn cực kỳ nho nhã.
Mà thêm xong thì cứ như trát vàng lên đống rác ấy nhỉ.
…
Sau khi bấm nút gửi đi.
Cố Yến nhận được tin nhắn thì vài giây sau đã trả lời, cứ như anh liên tục canh giữ trước màn hình điện thoại vậy.
GY: [Sáng sớm ngày mai xem, hiện tại muộn rồi, sợ xem xong rồi không ngủ được.]
Tôi:...
Tôi trả lời vài câu rồi đi ra ngoài liên hoan cùng với bạn cùng phòng.
Mới vừa đi xuống dưới, tôi đã nhìn thấy Cố Yến bên cạnh đèn đường.
Anh đút một tay vào túi, tay kia cầm điện thoại, màn hình vẫn còn sáng trưng.
Từ hình ảnh phản chiếu từ cặp kính của Cố Yến, tôi đoán là giao diện nhắn tin.
Tôi cụp mắt xuống, trong lòng có chút hổ thẹn.
Nếu như nói, ngay từ đầu chỉ là vì tức giận nên mới cố ý trêu chọc Cố Yến. Tôi yêu đương qua mạng với anh, hành hạ anh, cũng là để trút giận vì ban ngày anh làm khó dễ với tôi.
Nhưng trong khoảng thời gian này, tôi cũng không rõ là mình có động lòng hay không nữa.
Lưu Nhạc quay đầu nhìn tôi: "Giang Vãn, ngẩn người làm gì đấy, đi thôi."
Tay tôi nắm chặt điện thoại trong túi áo khoác.
"Ừ."
Khi đi ngang qua Cố Yến, điện thoại di động kêu bíp bíp liên hồi.
10
Sau khi ăn lẩu trở về, tôi nhìn thấy Cố Yến vẫn còn đứng dưới đèn đường.
Tôi mím môi. Một lúc lâu sau mới mở điện thoại.
Hoa sơn trà: [Đã ngủ chưa?]
Tôi nhìn thấy Cố Yến ở đằng kia đột nhiên do dự một lúc.
GY: [Đồ nói dối.]
Tôi:?
Hoa sơn trà: [Làm sao vậy?]
GY: [Không có gì, còn chưa ngủ.]
Hoa sơn trà: [Đi ngủ sớm một chút.]
Cố Yến ngẩng đầu, và dường như đang nhìn về phía tôi.
GY: [Ừ.]
Lần này thì anh quả thực đã rời đi.
Đầu óc tôi ngổn ngang nhiều suy nghĩ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cuối cùng tôi chỉ đành lắc đầu. Đợi tốt nghiệp xong rồi tính tiếp vậy.
Cùng lắm thì chân thành quỳ xuống trước mặt Cố Yến, muốn trách muốn phạt thế nào thì tùy anh.
11
Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Mẹ thấy tôi về thì cực kỳ vui vẻ. Lông mày hơi nhướng lên, tôi biết bà chuẩn bị nói câu gì tiếp theo.
Thế là tôi vội vàng cướp lời nói trước:
"Mẹ tìm được đối tượng cho con chưa?"
Mẹ nghe tôi hỏi vặn lại thì lập tức ngượng ngùng, chỉ hắng giọng một cái.
"Mày sắp tốt nghiệp rồi, dung mạo cũng khá, sao lại không có người yêu nhỉ?"
"Bạn học San San của mày cũng có con lớn rồi đấy."
"Không biết khi nào mới có người gọi mẹ mày là bà ngoại."
Tôi chậm rãi lấy kem ốc quế trong tủ lạnh ra, nghe mẹ nói, tôi vô thức trả lời:
"Có gì khó, để con gọi thay cho."
"Bà ngoại."
…
Cuối cùng, tôi bị mẹ cầm chổi rồi rượt chạy khắp nhà.