Thẩm Thù chỉ nán lại một canh giờ rồi đi, trước khi đi còn ra ngoài thay một bình nước nóng mới nhét vào trong chăn Lâm Mộc Tắc. Lâm Mộc Tắc thức
trắng đêm, hai chân ấm áp dễ chịu rõ ràng là cơ hội thích hợp nhất để
chìm vào giấc ngủ, nhưng chàng lại trừng lớn mắt đến tận khi trời hửng
sáng.
Chàng không biết mình làm sai ở đâu. Thẩm Thù càng như vậy, sự xót xa trong lòng chàng càng tích lũy dày thêm, đau đớn khiến chàng
gần như cuộn tròn thân mình. Rõ ràng không nên thế này, không phải như
vậy...
Hôm sau khi khám bệnh, Lâm Mộc Tắc có thể cảm nhận được
Thẩm Thù luôn nhìn chằm chằm mình, thỉnh thoảng lại vô thức ngó qua chỗ
chàng, dốc sức muốn nói thêm nhiều lời với chàng.
Lâm Mộc Tắc không nhìn cậu, ngoại trừ những lần giao lưu bắt buộc thì chẳng cho cậu dù chỉ một ánh mắt.
Thẩm Thù cảm nhận được sự kiềm chế và cố tình xa lánh của Lâm Mộc Tắc, dần
dần nói ít hơn, cuối cùng chỉ vùi đầu làm việc, không nói chuyện nữa.
Không khí lắng đọng này khiến Hiên Trúc cũng nhìn ra sự khác thường. Trong
mắt cậu ta, tuy Lâm Mộc Tắc ít nói nhưng bình thường sẽ không tỏ như
không thấy Thẩm Thù giống bây giờ.
Hiên Trúc nhân lúc bốc thuốc sáp lại gần cụng bả vai Thẩm Thù, nhỏ giọng nói, "Có phải cậu cãi nhau với tiên sinh không?"
Hiên Trúc xem phản ứng của cậu là đã biết nhất định hai người có vấn đề gì
đó rồi. Cậu ta là dược đồng theo Lâm Mộc Tắc lâu nhất, biết được phần
nào tính tình Lâm Mộc Tắc. Ngài ấy không phải người ngang ngược vô lý,
tuy thoạt nhìn tình hình hiện tại thì người chịu uất ức giống Thẩm Thù
hơn.
"Được thôi, cậu không muốn nói thì thôi."
"Nhưng mà Thẩm Thù này, những chuyện tiên sinh làm đều có nguyên nhân."
"Tôi biết..."
Thẩm Thù gục đầu, không thấy rõ vẻ mặt cậu hiện tại, có điều Hiên Trúc cảm
giác được cảm xúc của người này còn tệ hơn cả ban nãy. Khuyên nhủ người
khác luôn không phải sở trường của cậu ta, thành ra cậu ta chỉ còn cách
tiếp tục tập trung bốc thuốc.
"Tóm lại, cậu hiểu cho tiên sinh nhiều hơn chút là được."
Bạn đang đọc bộ truyện Gió Tới Muộn tại truyen35.shop
"Cũng không lâu lắm đâu..."
"Cái gì mà không lâu lắm?" Thẩm Thù bắt được từ ngữ mấu chốt Hiên Trúc vô
tình thốt ra, lập tức truy hỏi. Cậu linh cảm rằng có gì đó chỉ mình mình không biết.
"Không gì, không gì, không có gì, mau mau bốc thuốc
đi, tiên sinh cần dùng ngay kìa." Hiên Trúc vội đổi chủ đề lừa gạt cho
qua, không đáp lại Thẩm Thù nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Thẩm Thù thấy nghi ngờ, nhưng chắc chắn không thể hỏi ra gì từ Hiên Trúc, cậu cũng chỉ đành từ bỏ.
Giang Dật mở cửa tiến vào, thấy Thẩm Thù và Hiên Trúc đứng song song trước
quầy bận rộn thì thở dài, tiến đến bên Hiên Trúc khiển trách.
"Tôi nói, ngoài sảnh sắp bận chết lên được. Nhiều ngày nay tiên sinh không
mở quán, hai người các cậu thì hay rồi, ở trong kho thuốc tránh phiền
lụy." Nói rồi còn thấy khát khô cổ họng, bèn cầm chén nước lạnh trên bàn rót vào miệng, bình ổn hơi thở, mới nói tiếp.
"Thím Chu lại tới nữa, vẫn là chuyện đó, cứ quấn lấy muốn gặp tiên sinh."
"Chuyện gì mà cứ một vừa hai phải đòi gặp tiên sinh vậy?" Thẩm Thù vừa lấy cam thảo ra từ ngăn tủ vừa thuận miệng hỏi.
Hiên Trúc thấy tình hình không ổn, vội duỗi tay kéo ống tay Giang Dật, ý bảo cậu ta mau mau câm miệng.
"Xảy ra chuyện gì? Trên tay áo tôi có thứ gì sao?" Giang Dật cúi đầu nhìn tay áo mình, ngơ ra nhìn về phía Hiên Trúc.
"Không có gì, tôi chỉ sực nhớ nãy tiên sinh bảo tôi vào trong viện tìm ít lá
ngải sống, cậu đi với tôi." Nói xong không đợi Giang Dật phản ứng đã lôi phắt người ra khỏi kho thuốc.
"Hiên Trúc, cậu định lôi tôi đi chỗ nào thế? Sân trồng lá ngải có ở hướng này đâu?"
Hiên Trúc kéo Giang Dật tiếp tục đi tới một góc, chờ đến chỗ ngoặt còn lén nhìn xung quanh, xác định không còn ai khác mới nói.
"Cái miệng này của cậu có thể đừng nói chuyện lung tung không Giang Dật?"
"Tôi... tôi lại vừa nói gì sao?" Giang Dật biết bản thân luôn có tật xấu này,
Hiên Trúc quở trách cậu ta, cậu ta cũng không giận.
"Tuyệt đối đừng để Thẩm Thù biết chuyện của thím Chu."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!