Lâm Mộc Tắc nhìn cậu quay người chạy đi, ép mạnh cảm xúc mình xuống, chén trà trong tay sắp bị bóp vỡ.
Trước khi quen Thẩm Thù, chàng chưa từng oán trách điều gì, nhưng bây giờ
chàng lại không nhịn được oán trách tại sao mình bị đối xử bất công, tại sao cứ phải là mình đoản mệnh.
Tuy Thẩm Thù giận nhưng trong lòng vẫn nhớ tới chứng hàn của Lâm Mộc Tắc, khiêng giỏ than tới phòng Lâm Mộc Tắc như thường lệ.
Mặc dù quyển sách y học kia có tuổi đời xa xăm, song những điều ghi trên đó đều tỉ mỉ chính xác, xem thế nào cũng không giống sản phẩm của lời nói
lung tung. Dẫu Lâm Mộc Tắc phủ nhận, cậu vẫn muốn thử một lần.
Đến trước cửa phòng Lâm Mộc Tắc, cậu không gọi thành tiếng "tiên sinh",
nhấc tay gõ cửa, quay về trạng thái kiềm chế như ban đầu.
"Vào đi." Lâm Mộc Tắc ho khẽ một tiếng. Chàng biết Thẩm Thù đang ở ngoài cửa.
Thẩm Thù mở cửa ra, lại nhanh chóng khép vào. Nhiều ngày nay, cậu đã quen
với việc đốt than, không đến mức mặt mũi lấm lem bụi than như lần đầu
tiên.
Lần này Lâm Mộc Tắc lại không giống ngày thường, đặt quyển
sách đang cầm trên tay xuống, nhìn cậu không chớp mắt, không biết đang
suy nghĩ điều gì.
Thẩm Thù đốt than xong, không muốn ở lâu, lẳng lặng đeo sọt than quay người định ra cửa, lại bị Lâm Mộc Tắc gọi về.
Thật kỳ lạ, lần nào cũng như vậy, đến cậu cũng bắt đầu tự ghét bản thân. Chỉ cần Lâm Mộc Tắc gọi, cậu lại như có thể quên hết tất cả những việc
người này từng làm, những lời người này từng nói, sau đó tiến đến bên
hắn.
Gọi là tới, đuổi là đi. Nhưng ngay cả chính cậu cũng không
kiểm soát được bản thân. Tiếng gọi của Lâm Mộc Tắc gần như đã tạo thành
phản xạ cho cậu, khắc sâu vào xương thịt, mọc rễ nảy mầm dưới chân, lại
không thể di chuyển nửa bước.
Lâm Mộc Tắc gọi cậu, cậu không đáp, chỉ dừng bước đứng yên chờ câu kế tiếp của Lâm Mộc Tắc.
"Tới đầu xuân năm sau là em hai mươi mốt rồi phải không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Gió Tới Muộn tại truyen35.shop
"Vâng." Thẩm Thù đáp.
"Ở Lăng Thành, người trạc tuổi em hầu như đã có hôn phối hết, mà em vẫn
chưa kết thân." Lâm Mộc Tắc khép sách lại, đôi môi run rẩy thử vài lần
mới miễn cưỡng phát ra âm thanh, nói ra lời tiếp theo.
"Hôm nay
thím Chu tới, nói Vương gia ở tiệm vải Thành Đông có một cô nương qua
tuổi hai chín vẫn chưa có hôn phối, lại có ý với em nên có lòng tới
hỏi."
"Em không đồng ý!" Thẩm Thù lập tức lên tiếng bác bỏ.
"Em phải đồng ý." Lâm Mộc Tắc ép chặt vị tanh ngọt cuồn cuộn dâng lên nơi
cổ họng, mới nói tiếp, "Thẩm Thù, chớ quên rằng ở Lăng Thành, em là em
họ phương xa của Lâm Mộc Tắc tôi. Cha mẹ đều đã mất, không nơi nương
tựa, bất đắc dĩ mới phải đến chỗ tôi."
"Lời ra khỏi đầu môi, quyền quyết định không nằm trong tay em."
Những lời này khiến Thẩm Thù chấn động. Cậu chưa bao giờ ngờ Lâm Mộc Tắc sẽ đuổi mình đi bằng cách này. Truyện Full
"Em không đi..."
"Em nói gì?"
"Tiên sinh... em không muốn đi."
Lâm Mộc Tắc nhìn người trước mặt lại bắt đầu đỏ mắt, ngực dần đau lâm râm.
"Tiên sinh còn chưa cưới vợ, vì sao lại chuyển sang em."
Trang sách dưới tay Lâm Mộc Tắc bị chàng nắm chặt đến nhăn lại, chàng chỉ đành liều mạng nhẫn nhịn cơn đau ẩn tàng khó chịu này.
"Tôi là kẻ tàn phế, đời này sẽ không cưới vợ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!