“Chuyện là như thế nào, cậu nói từ từ thôi, cái gì, hai suất cơm dán tên bị đưa nhầm á?”
Studio phim trường là dạng mở, phía sau tấm màn xanh chỉ có một vài phòng được dựng lên tạm thời để làm phòng hóa trang, phòng thay đồ với phòng nghỉ. Vì bên trong phim trường chật chội, nên nếu các diễn viên có cảnh diễn tiếp theo đều sẽ ở lại phim trường nghỉ ngơi luôn.
Trong phòng nghỉ chật hẹp, còn không đủ chỗ để kê thêm mấy cái ghế dựa, Lục Tử Lâm và Phùng Đường Vi là những diễn viên trẻ, nên bình thường sẽ không dùng phòng nghỉ mà ở tại phía ngoài phim trường luôn, đợi đến khi kết thúc công việc thì quay về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng một vài diễn viên tiền bối lớn tuổi, thể lực có thể bị hạn chế nếu quay phim trong thời gian quay phim dài, thông thường phòng nghỉ sẽ để lại cho họ dùng, mà hai diễn viên lớn tuổi nhất của đoàn phim thì đều có phòng hóa trang và phòng nghỉ riêng.
Một người là Chu Sơn, một người là Lưu Chi Án.
Cảm xúc của Tô Điềm chùng xuống, hai vị tiền bối này đều là những người nghiêm túc có lại lịch và kỹ thuật diễn vững chắc, Tô Điềm chưa từng tiếp xúc với họ, nhưng nghe đồn họ không phải là người hòa ái dễ gần như hình tượng bên ngoài.
“Chuyện là thế này, lúc đầu tớ cũng giám sát kỹ, nhưng mà lúc đấy tớ còn phải đi phát cơm cho nhân viên công tác nữa, không thể bỏ đi được, chỉ là lúc phát cho hai diễn viên cuối cùng thì thấy trên đó có dán tên hết rồi, nên tớ cảm thấy không có vấn đề gì cả, vì vậy tớ mới nhờ Toái Nhạc của ‘ Lục Tử Lâm Bar’ đi đưa giúp, sau đó thì đưa nhầm đấy.” Tử Dữu cũng rất áy náy, cúi đầu thật thấp, “Sau đó người đại diện của Lưu Chi Án mới ra đây tìm chúng ta nói về chuyện này.”
“Sau đó thì đưa nhầm đấy? Cậu định dùng một câu như vậy để giải thích với tớ ư.”
“Không phải hai gian phòng nghỉ đều được dán tên sao, vốn dĩ tiền bối Chu và tiền bối Lưu phải đối diễn, cho nên cả hai ở trong phòng nghỉ của tiền bối Chu luôn, Toái Nhạc gõ cửa đi vào thì đúng lúc tiền bối Chu đi vệ sinh, trong phòng chỉ có mỗi tiền bối Lưu thôi, quan trọng nhất là Toái Nhạc không biết tiền bối Lưu, cho nên cứ tưởng tiền bối Lưu là tiền bối Chu, thế là lấy của tiền bối Chu đưa cho tiền bối Lưu, xong lại sang phòng bên cạnh đưa phần còn lại cho người đại diện của tiền bối Lưu……”
Tử Dữu vì sơ suất mà gây ra chuyện lớn như vậy, Tô Điềm rất bực bội, nói chuyện với Tử Dữu cũng nghiêm khắc hơn, âm lượng cũng tăng lên một độ: “Tớ cũng không phải muốn nói cậu, nhưng chuyện quan trọng như vậy mà cậu lại nhờ Toái Nhạc đi làm? Cậu cũng đâu hiểu biết hết về các Trạm khác đâu, đến cuối cùng xảy ra chuyện thì đấy không chỉ là lỗi của cậu, mà còn là lỗi của tớ nữa. Chúng ta bị các fan khác nghi ngờ về năng lực chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị tung lên mạng thì Lục Tử Lâm sẽ bị viết thế nào, cậu với tớ đều hiểu rõ mà.”
Đầu Tử Dữu lại càng cúi thấp hơn, cô ấy vốn hoạt bát lại hướng ngoại, nhưng lúc bị Tô Điềm giáo huấn lại chỉ biết im lặng như một con cừu non mới sinh: “Tớ biết sai rồi. Bây giờ tớ đi xin lỗi ngay đây, đây là do mình tớ làm sai.”
Tô Điềm thấy không đành lòng, Tử Dữu vì niệm tình nghĩa nên mới giúp cô, cho nên cô ấy không có nghĩa vụ gì cả, theo lý thì đáng ra cô không nên trách cứ cô ấy quá mức, nhưng Tô Điềm không thể không cứng rắn được, cho dù sau này Tử Dữu có ra xã hội, hay là vào bất cứ một lĩnh vực nào khác, tính cẩn thận là bài học cần phải rèn luyện.
“Tớ mong cậu vấp ngã lần này có thể khôn ra một chút, nhất định phải thật cẩn thận hơn. Tớ tin là nếu cậu tự mình đi đưa thì chắc chắn sẽ kiểm tra kỹ lưỡng.”
“Tô Điềm, tớ ——”
“Được rồi, mau nín đi, tớ cũng mắng xong rồi, cậu đi giám sát mọi người phát cơm tiếp đi, đợi xong thì lại quay lại đây tìm tớ, giờ tớ đi tìm người đại diện thương lượng xem phải giải quyết thế nào, chuyện này không thể để bị tung lên mạng được, cho nên cậu bảo Toái Nhạc đừng để lộ ra ngoài, cho dù Chu Sơn và Lưu Chi An không để tâm chuyện này, thì cũng không biết có thể bị người ta phóng đại ra hay không.”
Tử Dữu gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn cắn môi nuốt vào.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, dù cô ấy có áy náy, khổ sở, hổ thẹn, khó xử thì cũng không thay đổi được gì cả, giờ chỉ có thể nghĩ ra cách tốt nhất để giải quyết.
Tô Điềm không mở điện thoại ra nữa mà tới gần người đại diện Phùng Thanh của Lục Tử Lâm, kéo cô ấy sang một bên rồi giải thích về chuyện này, người đại diện vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, rồi quở trách Tô Điềm một hồi.
Phùng Thanh là một người cổ hủ, những ca sĩ mà cô ấy dẫn dắt đều không hot cũng chả flop, toàn là nhạc hot mà người không hot, nhưng chính vì như vậy, những nghệ sĩ dưới tay cô ấy đều lễ phép và khiêm tốn, rất hiếm khi bị chỉ trích. Ngân Thần cũng vì nhìn trúng điểm này, nên mới nghĩ đến việc giao người đang có độ hot là Lục Tử Lâm cho Phùng Thanh.
“Tôi nghe nói cô khá nổi tiếng trong cái vòng này, cũng rất có kinh nghiệm tổ chứ hoạt động support, cho nên tôi mới giao lần sinh nhật đầu tiên này cho cô phụ trách, kết quả thì sao, cô lại phạm phải cái loại sai lầm đơn giản này? Đây là tối kỵ đấy cô có biết không hả? Rốt cuộc cô có ý thức trách nhiệm không thế?”
“Tôi xin lỗi, đó là sơ suất của tôi. Tôi thật sự xin lỗi vì đã tạo thành ảnh hướng xấu cho Tử Lâm.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!