Sắc mặt Tô Điềm cứng đờ, phải một lúc lâu sau mới định thần lại, hạ giọng nói: “Có chuyện gì đợi lát nói tiếp.”
Lục Tử Lâm gật đầu gõ cửa, sau khi bên trong truyền đến tiếng “Mời vào”, hai người mới đi vào.
Tiền bối Lưu Chi Án thấy hai người họ đến thì hơi ngạc nhiên.
“Tử Lâm tới đây có chuyện gì à?”
Lục Tử Lâm lời ít ý nhiều đem sự việc giải thích một cách ngắn gọn, Lưu Chi An nghe xong cũng không nổi giận mà nhìn về phía hộp cơm đã được ông đã ăn hết sạch ở trên bàn.
“Cô bé này là fan của cậu à? Tuy là đưa sai người, nhưng các cháu đã rất có tâm rồi, để chuẩn bị những thứ này chắc đã tốn không ít công sức phải không?”
Người ta đồn rằng nếu ở phim trường mà có tiền bối Lưu Chi Án thì không một ai dám thở mạnh cả, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì Tô Điềm lại cảm thấy Lưu Chi Án rất thấu tình đạt lý, cực kỳ thân thiện dễ gần.
“Tiền bối Lưu, cháu thật sự rất xin lỗi ạ, chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của cháu, cũng là vấn đề ở fan bọn cháu, bản thân Tử Lâm là một người rất tôn trọng tiền bối, cái này chắc ngài cũng biết rồi, chuyện này vẫn là do fan chúng cháu làm không tốt mà ra cả.”
“Được rồi, được rồi, cháu đừng cúi trái cúi phải nữa, người không biết đi vào nhìn thấy lại tưởng cháu đang tưởng nhớ tôi đấy.” Lưu Chi Án nói đùa với Tô Điềm, an ủi cô: “Đây cũng không phải chuyện gì to tát, giới trẻ bây giờ không biết tôi cũng là chuyện bình thường thôi, xem ra sau này tôi phải cố gắng đóng nhiều phim hơn nữa mới được.”
“Tôi biết ý của cháu, thời buổi này làm fan cũng không dễ dàng gì, cả ngày lo lắng anh ta trời lạnh mặc ít, trời nóng mặc nhiều, lo anh ta bị người khác bắt nạt chèn ép, lại sợ vì mình mà ảnh hưởng tới anh ta…… Cái này, đâu phải là theo đuổi thần tượng nữa, mà giống nuôi con trai hơn đấy.”
Lưu Chi Án như nhớ tới chuyện gì đó thú vị, lại hỏi Tô Điềm: “Ngày trước các fan theo đuổi thần tượng đều nói ‘ chồng ơi mau cưới em đi ‘, còn giờ mấy cô bé cũng chỉ khoảng 10 – 20 tuổi thôi, cả ngày mở miệng lại là ‘ mẹ yêu con ‘ à.”
Tô Điềm cười cười, không ngờ Lưu Chi Án cũng nghiên cứu về giới fan, ông ấy không hề cứng nhắc như những lời đồn đại, có thể thấy là tin đồn không thể tin 100% được.
Sau khi tạm biệt Lưu Chi Án, hai người lại đi tìm Chu Sơn, tuy giọng điệu của Chu Sơn không thoải mái như Lưu Chi Án, nhưng biểu hiện cho thấy ông ấy cũng không để ý tới chuyện này lắm, xin lỗi xong cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ra khỏi cửa, nét mặt của Tô Điềm trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Hoạt động support sinh nhật sắp xong rồi, đợi cậu chụp ảnh với mọi người xong, chúng tôi sẽ rút về, còn lại thì đợi về rồi nói sau. Còn giờ chúng ta phải tách ra để quay về, cậu đi trước đi.”
“Được.” Lục Tử Lâm buồn bã trả lời, nhưng đến khi xuất hiện trước mặt mọi người thì trên mặt lại tươi tắn gió xuân, nụ cười luôn treo ở trên mặt.
Tô Điềm dựa vào tường đợi hai phút, dần dần lộ ra sự mệt mỏi.
Mở điện thoại ra, mới phát hiện mọi người trong đoàn không thấy Lục Tử Lâm đâu thì bắt đầu sôi sục lên, hầu hết mọi người không biết chuyện cơm bị đưa nhầm, mà chỉ thấy được Lục Tử Lâm và Tô Điềm cùng nhau biết mất.
Echo Deep — Tô Điềm: Tớ vừa mới nói chuyện riêng với em trai Tử Lâm về vụ ca khúc support. Giờ cậu ấy quay lại phim trường rồi đấy, tớ đi vệ sinh cái đã rồi quay lại sau. [ đổ mồ hôi.jpg]
Lục Tử Lâm Bar — Ngải Thảo: Đã quay lại rồi, quay lại rồi, cậu cũng mau quay lại đi, ở đây cũng thu xếp xong rồi, giờ chúng ta chỉ còn chụp ảnh nữa là xong.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!